Kim Tượng Đế hoàn toàn không chú ý tới việc sắc trời đã tối dần, hắn đi trong núi rừng, bay trên những nhánh cây.
Bay qua hết ngọn núi nay tới ngọn núi khác, phát hiện ra tiếng hét lớn tuy rõ ràng nhưng lại ở một chỗ rất xa. Rốt cục trên một đỉnh núi hắn ngừng lại. Chỉ thấy phương xa trên bầu trời có một vùng hào quang chói sáng, chiếu sáng cả thinh không. Ánh sáng kia xuyên qua hư không vô tận, chiếu rọi thân hình Kim Tượng Đế chiếu rọi cả phần lưng không còn lân phiến chỉ có vết thương chồng chất. Máu tươi kết thành màu đen, kim lân trên trán rạn nứt, lưng có một vết thương nhìn thấy mà giật mình.
Hắn cuộn mình trên một nhánh cây trên đỉnh núi, không nhúc nhích. Nhìn một cuộc chiến im lặng ở một nơi rất xa cũng có thể nói đây không phải là một cuộc chiến mà là một cuộc diễn giải. Trên bầu trời có một nữ tử thánh khiết đứng đó, tay nắm Ngọc Tịnh Bình, lông mày điểm chu sa, mặc đạo bào trắng noãn, trên người bao phủ một vòng ánh sáng năm màu, còn bên cạnh nàng có một Thanh Y nữ tử. Toàn bộ bầu trời phảng phất như lấy nữ tử làm trung tâm
Còn trên đỉnh núi phía xa chỗ nàng đứng có một người ngồi ngay ngắn phẳng phất như ngưng mắt nhìn, yên lặng lắng nghe. Xác thực nói là một con viên hầu. Y ngồi xuống chỗ đó cả thảy ba ngày, Kim Tượng Đế cũng đứng trên đỉnh núi ba ngày, không nói không động. Cho tới lúc con viên hầu kia đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-chung/2390549/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.