Chương trước
Chương sau
Không ai có thể nghĩ đến việc Kiếm Ảnh Sát của Tiêu Trần trong vô thức đã tiến được nửa bước vào cấp bậc Hóa Cảnh rồi.
Đối mặt với nguy hiểm cũng không hoảng loạn, trong một trận chiến căng thẳng như vậy mà Tiêu Trần vẫn có thể ý thức được rồi lợi dụng Vương Hổ để dùng Kiếm Ảnh Sát của mình chiến đấu với hắn ta. Chuyện này có phải là quá mức quái dị rồi không.
Ngay cả Thương Vân và Thương Long cũng âm thầm gật đầu, bọn họ cảm thấy Tiêu Trần thật sự không tệ.
Ngay khi ba người đang nói chuyện thì tình hình cuộc chiến đột nhiên thay đổi. Cuối cùng Tiêu Trần cũng nắm bắt được thời cơ đột phá, Kiếm Ảnh Sát cũng nhờ vậy mà thuận theo tự nhiên đột phá đến Hóa Cảnh.
Kiếm Ảnh Sát đã đạt đến cấp bậc Hóa Cảnh là đã hoàn toàn đủ sức mạnh để chống lại Ngũ Nhạc kiếm pháp của Vương Hổ. Hắn ta cảm nhận được sức mạnh của Kiếm Ảnh Sát tăng lên đột ngột, sắc mặt Vương Hổ bỗng nhiên thay đổi. Khuôn mặt tràn ngập sự nghi ngờ, nhìn về phía Tiêu Trần không thể tin được nói.
“Làm sao có thể chứ, Kiếm Ảnh Sát của ngươi…”
Vừa rồi Kiếm Ảnh Sát rõ ràng còn ở Hoàn Mỹ chi cảnh, nhưng tại sao giờ lại đột biến đến Hóa Cảnh rồi? Không lẽ đột phá trong lúc đang chiến đấu? Chuyện này sao có thể chứ, trong một trận chiến để tu luyện võ kỹ thì đây là chuyện mà một người bình thường có thể làm ra sao?
Trước sự kinh ngạc của Vương Hổ, Tiêu Trần chỉ nở một nụ cười nhẹ rồi nói:
“Chuyện này thì ta thật sự cảm ơn sư huynh vì đã hỗ trợ. Nếu không phải nhờ vào sư huynh thì Kiếm Ảnh Sát của ta cũng không có khả năng đột phá Hóa Cảnh được.”
Nếu không phải bởi vì Vương Hổ tự tạo áp lực cực lớn lên bản thân hắn ta, quả thực trong một khoảng thời gian ngắn như thế Tiêu Trần cũng khó mà đột phá Kiếm Ảnh Sát lên Hóa Cảnh được. Vương Hổ nghe thấy Tiêu Trần nói như vậy, trong lòng hắn ta đột nhiên cảm thấy rất tức giận. Cảm giác như là tên này đang lấy hắn ta ra để luyện tập.
Vương Hổ cảm thấy mình như bị coi thường, lúc này hắn ta mới gầm lên một tiếng. Sức mạnh trong tay như một trận sóng lớn tấn công đến.
Hắn ta đã phát huy hết sức lực của mình. Nhưng đáng tiếc, từ sau khi Kiếm Ảnh Sát được đột phá thì Tiêu Trần đã không còn sợ gì Vương Hổ nữa. Hai người liên tục tấn công rồi đánh trả. Đối mặt với sự tấn công dữ dội của Vương Hổ, Tiêu Trần cũng không chịu thua hay ở thế bị động gì cả, liên tục đỡ được những đòn tấn công.
Trong nháy mắt, tình thế đã đảo ngược, những đệ tử đông đảo xung quanh nhìn thấy sự thay đổi như thế này đều bày ra vẻ mặt kinh hãi.

“Chuyện này… Vì sao mà Kiếm Ảnh Sát của Tiêu Trần lại đột nhiên đột phá đến Hóa Cảnh chứ?”
“Chẳng lẽ là hắn ta vẫn luôn ẩn giấu thực lực của mình? Thực ra thì Kiếm Ảnh Sát của hắn đã đạt đến Hóa Cảnh từ sớm rồi sao?”
“Ngu xuẩn. Trong trận chiến đấu trước đấy, Kiếm Ảnh Sát của Tiêu Trần đúng là vẫn còn ở Hoàn Mỹ chi cảnh. Nhưng trong cuộc chiến này, Tiêu Trần nhờ áp lực của Vương Hổ tạo cho hắn quá lớn nên hắn buộc phải hoàn thiện Kiếm Ảnh Sát, đồng thời đột phá đến Hóa Cảnh.
Đệ tử ngoại môn không biết Kiếm Ảnh Sát của Tiêu Trần đột phá bằng cách nào. Nhưng bọn họ thấy rõ trước khi trận chiến bắt đầu, Kiếm Ảnh Sát của Tiêu Trần quả thực là chưa đột phá Hóa Cảnh.
Đang trong lúc chiến đấu thì đột phá, hơn nữa lại còn nhờ áp lực mà Vương Hổ tạo. Một đám đệ tử ngoại môn nghe thấy như vậy thì đều không nói nên lời. Chuyện này sao có thể xảy ra được?
Hai người họ không ai để ý đến sự biến sắc của mọi người xung quanh. Sau một hồi chiến đấu ác liệt, từ đầu đến cuối Vương Hổ cũng không thể hạ gục Tiêu Trần. Ngược lại Tiêu Trần xem xét lĩnh ngộ kiếm pháp rất nhanh, dần dần chiếm được một chút ưu thế.
Cực hạn Hóa Cảnh, đây là sự lĩnh ngộ cơ bản của Tiêu Trần đối với cơ sở kiếm pháp. Mặt khác Vương Hổ chưa từng đạt đến cảnh giới này, hắn ta chỉ đạt đến cực hạn Trúc Cơ, không đạt được đến cực hạn Hóa Cảnh.
Vương Hổ dần dần bị Tiêu Trần đánh liên tục, trong lòng hắn ta càng cảm thấy lo lắng. Cuối cùng hắn ta bất ngờ mất cảnh giác, Tiêu Trần lập tức nắm lấy cơ hội này, thành công đánh trúng vào người Vương Hổ. Mũi kiếm vẩy một cái, để lại một vết thương ngay trên ngực Vương Hổ.
Trận chiến kéo dài đến tận bây giờ, hắn ta lại là người bị thương trước, đòn này đã hoàn toàn chọc giận Vương Hổ. Không biết có phải là cố ý hay không, trên cơ thể Vương Hổ lập tực bộc phát ra một làn sóng tu vi cực kỳ kinh khủng. Hắn ta không áp chế tu vi nữa, khôi phục Hoàng Cực Cảnh Đại Viên Mãn. Tiêu Trần cảm nhận được sự bùng nổ khí tức của Vương Hổ, hắn liền nhíu mày. Nhưng không đợi Vương Hổ ra tay, đúng lúc đó Thương Huyền đang đứng trên đài cao vỗ tay một cái, một làn linh lực lớn tỏa ra hoàn toàn trấn áp Vương Hổ.
Vương Hổ thấy Thương Huyền không nể tình mà trấn áp hắn ta, trong mắt hắn hừng hực sự tức giận. Hắn ta không ngờ kết quả lại như thế này.
Hắn ta đường đường là đệ nhất cao quý ngoại môn, cùng cảnh giới với Tiêu Trần thế mà lại không địch nổi hắn. Đây thực sự là một sự sỉ nhục đối với hắn ta.
“Vương Hổ, một trận đấu công bằng lại bị người phá hỏng quy tắc, giam trong kiếm lao một tháng.” Thương Huyền đứng trên đài cao không để ý đến sự phẫn nộ của Vương Hổ, nhàn nhạt mở miệng nói.
Khi câu nói của Thương Huyền phát ra, lúc này hai tên chấp sự tiến lên cưỡng ép đưa Vương Hổ đi. Trong một tháng tiếp theo Vương Hổ sẽ phải ở trong kiếm lao.
Vương Hổ bị cưỡng ép đưa đi. Nhưng trước khi rời đi, Vương Hổ lạnh lùng nhìn Tiêu Trần một cái. Rõ ràng là vì sự thất bại hôm nay mà hắn ta đã ghi hận Tiêu Trần.

“Ôi, sư huynh thật sự là lòng dạ hẹp hòi mà. Rõ ràng bản thân không chấp nhận được mình đã thất bại, giờ lại để ý trên người ta nữa…” Biết chuyện này chắc chắn sẽ không ổn nữa, Tiêu Trần bất đắc dĩ thở dài. Tuy nhiên hắn cũng không để ở trong lòng. Đợi đến khi Vương Hổ ra ngoài, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn đã là đệ tử của Thương Huyền. Đến lúc đó thì hắn ta còn có thể như thế nào nữa?
Hắn đã đánh bại Vương Hổ. Tiếp theo là thời gian ròng rã qua hơn trăm hơi thở không có người nào dám tiến lên khiêu chiến với Tiêu Trần. Hay nói đùa rằng nếu như Vương Hổ thua trận rồi, xem toàn bộ ngoại môn liệu còn có ai có thể cùng cảnh giới để đánh bại Tiêu Trần ?
Dù sao cũng không có người ngoại môn, chỉ có đệ tử nội môn mới có đủ năng lực đánh bại Tiêu Trần. Nhưng đáng tiếc, đương nhiên đệ tử nội môn sẽ không lên trận. Bởi vì nếu như họ thắng thì cũng sẽ mất mặt. Bọn họ không có lý do để ra sân.
Không người nào tiếp tục ra mặt khiêu chiến, những chuyện phía sau trở nên đơn giản. Tiêu Trần cử hành lễ bái sư theo quy trình.
Đầu tiên hắn tế bái tổ sư của Đông Kiếm Các, sau đó là hành lễ bái sư với Thương Huyền. Những lễ nghi diễn ra liên tục, kéo dài ròng rã, tầm một canh giờ, cuối cùng Tiêu Trần cũng hoàn thành lễ bái sư.
Lễ bái sư được kết thúc viên mãn. Bởi vì trước đó Tiêu Trần thể hiện được chiến lực cùng thiên phú của mình nên toàn bộ quá trình cũng không có người nào dám gây khó dễ. Mặc dù bọn họ vẫn cảm thấy hơi ghen ghét hắn ta, nhưng mọi người cũng được coi là bước đầu công nhận sự thật này. Ít nhất trong cùng cảnh giới, Vương Hổ cũng không phải là đối thủ của Tiêu Trần vậy nên Tiêu Trần bái Thương Huyền làm vi sư, đương nhiên là không có vấn đề gì.
Kể từ hôm nay, hắn chính thức trở thành vị đệ tử thứ ba của Thương Huyền, hay là đệ tử quan môn . Thương Huyền nở nụ cười nhìn Tiêu Trần, hắn ta lấy một thanh trường kiếm xanh lam từ trong Nạp Giới ra, đưa cho Tiêu Trần, nói:
“Vừa vào sư môn, vi sư cũng không có gì tốt tặng ngươi. Mà lại có nhiều thứ đối với tu vi của ngươi thì không dùng được. Thế thì đành tặng thanh kiếm Thanh Vân này cho ngươi đi…”
Thanh Vân Kiếm, Thương Vân và Thương Huyền đứng một bên nghe Thương Huyền nói lời này thì cả hai đều sững sờ. Rõ ràng là hai người họ cũng không nghĩ tới việc Thương Huyền sẽ truyền Thanh Vân Kiếm cho Tiêu Trần.
Tuy nói Thanh Vân Kiếm này không phải là thần binh, chẳng qua chỉ là một thanh huyền binh. Nhưng thanh kiếm này là năm xưa sư tôn của ba người bọn họ ban cho Thương Huyền. Bây giờ Thương Huyền lại ban cho Tiêu Trần, điều này có ý nghĩa gì chứ…
Tiêu Trần nhận lấy Thanh Vân Kiếm từ trong tay Thương Huyền. Tiêu Trần cũng không biết lai lịch của Thanh Vân Kiếm, hắn chỉ biết Thanh vân Kiếm chính là một thanh huyền binh. Hắn ở Hoàng Cực Cảnh cũng có thể có được huyền binh. Nhất thời, Tiêu Trần không nhịn được mà kích động.
Dựa theo sức mạnh mạnh yếu của binh khí, binh khí được chia làm: Phàm Binh, Huyền Binh, Địa Binh, và Thiên Binh.
Mà Huyền Binh này tương ứng với võ giả Huyền Nguyên Cảnh. Một người có thể có được một thanh Huyền Binh thuộc về mình tại Hoàng Cực Cảnh, nhìn thấy ánh mắt ghen tị của đông đảo đệ tử ngoại môn phía dưới, biết ngay bọn họ ghen tị với hắn ta nhiều như thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.