Lúc đó Tiêu Minh Phượng đi ra chỗ đặt Chư Ỷ Phươngnằm trước trong bụng hí hửng thích chí, đoán chắc là thế nào cũng đượcthỏa lòng nguyện vọng ngay tối hôm nay. Bất đồ khi chàng ra tới đó thìmột sự ngạc nhiên xảy ra làm cho chàng choáng hẳn người lên không hiểura sao; nghĩa là tìm đến Chư Ỷ Phương thì đã biến đi đâu mất, tìm mãicũng chẳng thấy đâu...
Minh Phượng lấy làm kinh ngạc không hiểu, nhìn quanh nhìn quẩn một lúc, rồi lại ngơ ngẩn quay vào trong phòng. Khi vào trong phòngchàng ngồi nghĩ thần mặt ra một lúc, rồi chợt vỗ tay xuống bàn nói lẩmbẩm một mình: "Không có lẽ ta để giấu ở đó mà Lục Bất hòa thượng lạibiết tới và lại mang trả về nhà nó được ! ! ! Nhưng dù thế nào mặc lòng, miếng ngon đã kề tận miệng, nếu ta chịu bỏ phí đi thì thực là một đứaươn hèn vô hạn. Vậy chi bằng ta lại đến nhà nó phen nữa, xem nếu quảđích ai mang con bà ấy về nhà thì ta lại bắt nó đi, cũng không lấy gìlàm khó..."
Chàng nghĩ tới đó, bèn quả quyết đứng dậy, sửa soạn áo xốnggọn gàng, lại dắt sẵn thanh kiếm bên mình, quay ra khép trái cửa phònglại, rồi lại chuyền lên nóc nhà, theo lối cũ đến tận nhà Chư Ỷ Phương.Lần này vì đường lối đã quen, nên chàng đi không mấy chốc thì đã đến tòa nhà đó và lần ngay đến gian phòng lúc trước đã vào.
Khi đến nơi chàng thấy cửa phòng đã đóng, song trong phòng vẫn còn ánh đèn sáng soi ra. Minh Phượng cạy cửa ra xem thì thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-chau-duyen/2848095/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.