Chiếc giường tầng chật hẹp của khu quân sự chưa bao giờ đủ rộng rãi để cho hai người nằm cùng một chỗ, đặc biệt là hai thằng con trai cao to.
Đúng là như vậy.
Lâm tỉnh dậy trong tình trạng bị Hoàng nằm lấn sang một khoảng, tay chân chạm nhau sát sàn sạt, lưng cô chạm tường, mở mắt là thấy gương mặt đẹp đến mức hư cấu của Hoàng đang nhắm mắt ngủ, hơi thở đều đều...
Hấp dẫn quá. Kịch tính quá. Máu mũi lại chảy rồi này.
Lâm cố gắng nhích người ra sau thêm chút nữa để tách chân tay ra khỏi Hoàng nhưng bất thành, sau đó đành phó mặc tay chân mà ngửa đầu nhìn giường trên, im lặng nghĩ về những chuyện linh tinh khác, cốt để máu mũi ngừng tuôn.
Vậy mà mới được một lúc đã nghe giọng khàn khàn của Hoàng hỏi: "Cậu dậy rồi à?"
"..."
Giọng của cái con người này lúc mới ngủ dậy nghe mà muốn bấm ghi âm lại để nghe mỗi ngày quá. Lâm vẫn nhìn lên phía trên, lặng lẽ nghĩ nếu tay Hoàng hỏng hẳn thì vẫn còn cái mặt và dáng người kiếm cơm được, mà nếu mặt và người không dùng được nữa thì vẫn có thể dùng giọng nói làm nghề thu âm lồng tiếng hay gì đó, tuyệt đối sẽ không bao giờ chết đói. Ngoài ra cậu ta còn là thủ khoa đầu vào thì chắc chắn đầu óc cũng không tầm thường, chỉ cần làm công việc gì đó không cần dùng tới tay chân mặt mũi hay giọng nói cũng không phải là vấn đề. Thế mà cậu ta lo lắng cái gì không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-ban-trai-kho-khan-qua/3595783/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.