Chương trước
Chương sau
Hồng Ức đi vào nội thất một lát sau thì đã đổi lại một thân nam trang màu xanh nhạt, không còn đầu đầy châu ngọc, rửa sạch hết chì hoa (chì kẻ trang điểm),tóc đen tùy ý tản ra, một tay chống vào eo, miễn cưỡng đứng ở bên cạnh cửa.
Ai cũng không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung vẻ đẹp của hắn, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng những ai nhận thức Hồng Ức lại xem nhẹ gương mặt của hắn, đơn giản là trên thân người này hấp dẫn người ta nhất, tuyệt đối không phải mặt của hắn. Biến hoá kỳ lạ hay thay đổi, hết sức lông bông ngạo nghễ, lại tinh linh cổ quái, cùng với đáy mắt ngẫu nhiên xẹt qua một tia lãnh tĩnh ngoan lệ, đây mới là Hồng Ức. Ai cũng không cách nào chống cự lại hắn.
Con mắt hắn đảo qua mảnh ngọc trên cổ Mộc Thanh Lưu, có chút cô đơn hỏi:” Cửu Ca đã chết rồi đúng không?”
Hoàng Di Nguyệt lẳng lặng tựa trên giường, ánh mắt như đám sương mông lung giữa trăng sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng nhàn nhạt nhìn về phía ngoài cửa sổ, phảng phất như không nghe thấy.
Hồng Ức lại nghiêm sắc mặt, rồi hướng Hoàng Di Nguyệt nói:” Nguyệt sư huynh, ngươi thực cho là toàn bộ bọn họ cũng vì Khuynh Thiên quyết mà đến? Cửu Ca chết, như thế nào đơn thuần vì một khối ngọc?” Nhất đại cầm thánh, dùng một thân chú thuật huyền cầm không âm đủ để bễ nghễ thiên hạ, dù có thêm nhiều đám ô hợp, lại có thể nào làm gì được nàng?
” Ta chín phần khẳng định, trong đó chí ít có một phần là hướng về phía ngươi!”
Hoàng Di Nguyệt quay đầu, lạnh lùng nói:” Ngươi muốn nói cái gì?”
Hồng Ức lại thở dài khẩu khí, thần sắc có phần thương xót.” Cửu Ca là thê tử của ngươi, nếu muốn tìm ngươi tất nhiên phải thu nàng vào tay trước, không phải sao? Sư huynh, ngươi còn nhớ rõ phương Tây có một môn giáo Bà La môn?”
Mộc Thanh Lưu chứng kiến trong mắt Hoàng Di Nguyệt có ánh sáng lóe lên rồi trong nháy mắt biến mất không còn thấy đâu nữa, ngón tay khẽ nhúc nhích.
” Bọn họ nhằm vào không phải Cửu Ca, mà là ta và ngươi– truyền nhân của Bạch Mi cốc!”
Môn giáo Bà La môn thực lực không biết, bối cảnh mờ mịt, chỉ biết thành lập nơi phương Tây xa xôi, về sau mới chảy vào trung thổ, một giáo phái quỷ dị.
Bạch Mi cốc lại không biết vì sao dây dưa cùng một giáo phái như vậy, cứ như kẻ thù truyền kiếp.
Bạch y nam tử ngồi ở trên giường bất vi sở động, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng lãnh tĩnh tới cực điểm. Hồng Ức lại nhìn hắn, đột nhiên thán một tiếng:” Ta chỉ khuyên ngươi cẩn thận hơn một chút.”
Tẻ ngắt.
Hồng Ức lại đột nhiên cười cười, bước nhanh tiến lên, một tay bế Mộc Thanh Lưu từ bên cạnh Hoàng Di Nguyệt lên. Nháy mắt mấy cái, hướng tới người bỗng nhiên hàn khí càng tăng lên nói:” Nhóc này cho ta mượn dùng.” Thân ảnh lóe lên liền chạy ra ngoài.
Mộc Thanh Lưu thật vất vả trèo lên bờ vai của y, ổn định thân thể, lo lắng quan sát Hoàng Di Nguyệt, mục quang đối diện bắn thẳng tới hắn.
Lập tức, Hồng Ức đã ôm hắn chạy vào trong hành lang gấp khúc tĩnh mịch âm lãnh.
Đây là một nơi chỉ chuyên đặt quan tài, ở chỗ này chỉ có một mình Hồng Ức.
Gió xuyên qua từng lớp màn che trong phòng, đột nhiên liền lạnh hơn vài phần. Mộc Thanh Lưu không biết cái tên Hồng Ức này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Vì cái gì một người lại cam nguyện ở nơi này? Chỉ có lạnh lẽo cùng tịch mịch làm bạn. Đây quả thật là sở thích sao?
Có lẽ cho tới nay Hoàng Di Nguyệt cũng là một mình trải qua cuộc sống như vậy, không có cách nào lựa chọn cuộc sống. Mộc Thanh Lưu đột nhiên muốn cùng ở bên cạnh y, nam tử đó cao ngạo mà lại xinh đẹp, nam tử đó vẫn luôn không tiếng động chiếu cố hắn. Đột nhiên không muốn y cùng với Hồng Ức lại tiếp tục sống một cuộc sống đồng dạng.
Gò má một hồi đau đớn.
Mộc Thanh Lưu ngẩng đầu, phóng đại trước mắt là một gương mặt xinh đẹp.
Hồng Ức trưng ra vẻ mặt không vui, niết (nắn) gương mặt của hắn, ác thanh ác khí nói:”Uy, tiểu quỷ, ngươi có đang nghe ta nói chuyện?” Nếu có Hoàng Di Nguyệt ở bên cạnh, Hồng Ức cũng không dám đối đãi với Mộc Thanh Lưu như thế.
” Thật có lỗi.” Hắn mỉm cười, ôn nhu nói. Bộ dáng chân thành làm cho Hồng Ức lại không thể không buông tay của mình ra.
” Ngươi…… So với cha ngươi còn mất hứng hơn……” Hồng Ức cơ hồ bị hắn làm cho nghẹn đến nói không ra lời, lại ôm hắn đẩy cửa tiến vào một gian phòng.
Nếu nói tiền thính bày một loạt quan tài làm cho lòng người không thoải mái, như vậy gian phòng này ở chính giữa chỉ có một cỗ quan tài có thể nói là làm cho lòng người sợ hãi. Sau cỗ quan tài là một chữ ” Điện” thật to.
Hồng Ức hết lần này tới lần khác nhướng mày, nói:” Đây là phòng ngủ của ta.”
Mộc Thanh Lưu cười nói:” Ngươi đã chết?”
” Không thể?”
” Chết hay là tâm chết?”
Ánh nến phụt tắt, đèn sáng.
Hồng Ức cảm thấy trên mặt Mộc Thanh Lưu cười như cổ phật, vẻ mặt hắn phức tạp nói:” Ngươi thật là một đứa bé? Không phải tiểu hòa thượng?”
Mộc Thanh Lưu cười nhẹ.
Nếu đổi lại là tình cảnh của y liền biết, muốn một linh hồn hai mươi mấy tuổi giả thành một đứa trẻ năm tuổi thì thật sự là làm khó người, hắn chỉ thuận theo tự nhiên mà thôi.
Hồng Ức đưa hắn ôm đến trong quan tài, còn mình quỳ trên mặt đất tựa vào bên cạnh. Đôi mắt đẹp như bảo thạch tò mò nhìn hài tử trong quan tài. “Ta nghĩ ngươi nhất định thích hợp học chú thuật.”
Chú thuật, nếu không phải người trấn định ổn trọng nhất định sẽ học không được. Đứa nhỏ này so với rất nhiều người trưởng thành, cũng là trầm ổn hiếm thấy.
Hồng Ức tựa hồ không cần phải cầu Mộc Thanh Lưu nhất định phải trả lời hắn, tiếp tục nói tiếp.”Có nghe qua Bạch Mi cốc? Ta cùng với cha ngươi đã tu luyện mười năm ở đó.”
Bạch Mi cốc, Bạch Mi có phải là tóc trắng hay không? Cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết(phụ mẫu tóc thương hóa bạc đầu, hướng về mộ tuyết rậm tóc xanh).
Đây là một danh tự rất đẹp và rất tịch mịch, rất xứng với người như Hoàng Di Nguyệt cùng Hồng Ức.
“…… Nhất đại (một đợt) của Bạch Mi cốc chỉ nhận bốn đệ tử, chú thuật tạo nghệ đương thời không người bằng……” Hồng Ức nói xong đột nhiên cười rạng rỡ, diễm quang xua đi một phòng tử khí,” Cha ngươi thế nhưng lại là một tay kiếm thuật độc nhất vô nhị! Dường như muốn cùng sư phụ chúng ta đối nghịch.”
Mộc Thanh Lưu ngẩng đầu ôn nhu cười, nhắc tới Hoàng Di Nguyệt lúc này mới hoàn toàn chú ý tới lời nói của y.
” Rõ ràng không có ai chỉ điểm qua kiếm thuật của hắn…… Sư huynh cái gì cũng không phân thân phận địa vị……” Có lẽ, kiếm của Hoàng Di Nguyệt vốn nên là trong hư không dùng sự lạnh lùng cao ngạo của hắn mà ngưng kết thành. Ai cũng sẽ không hoài nghi vì cái gì kiếm của Hoàng Di Nguyệt tinh diệu như vậy, cứ như hết thảy vốn là nên như thế.
Hồng Ức nhìn qua Mộc Thanh Lưu, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấc cầm y lên, tiếu ý tràn đầy.” Ta thật sự nghĩ không ra hắn lại đối với ngươi tốt như thế.”
Nghe vậy, Mộc Thanh Lưu cũng không ngăn được mỉm cười.
Hồng Ức lên tiếng hỏi:” Ngươi cảm thấy vì cái gì?”
Ánh nến lại vừa động, một lát sau liền tối đen. Ánh sáng dập tắt hỏa quang.
Mộc Thanh Lưu cười nói:” Ta là tử tự (đứa con nối dòng) duy nhất của hắn.”
Mỹ nhân đang nằm sấp mạnh mẽ ngẩng đầu, trong mắt đột nhiên bắn ra quang mang lợi hại như đao phong, ngón trỏ tùy ý gõ nhẹ trên quan tài, rõ ràng mang theo một điểm tức giận.
Chính là thanh âm của hắn so với ánh mắt hắn còn lạnh hơn:” Nếu ngươi là nghĩ như vậy, ta hiện tại có thể giết ngươi.”
Mộc Thanh Lưu từ chối cho ý kiến, rủ xuống mi mắt. Hắn cũng không cho là mình trả lời sai.
Hồng Ức lại nói:” Ngươi cho rằng một thứ quan hệ huyết thống có thể trở thành lý do?”
Hắn chưa bao giờ cho rằng người như Hoàng Di Nguyệt lại coi trọng quan hệ huyết thống, nếu đổi thành một người khác, hắn có thể vẫn sẽ như cũ huyết chiến ngàn dặm cứu y, lại hộ tống y đến nơi đây, nhưng tuyệt sẽ không nhiều hơn nửa điểm!
Thấy đứa bé vẫn là vẻ mặt trầm tĩnh cúi đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh, bình tĩnh ôn hòa. Hồng Ức cười lạnh, khẩu khí nghiêm khắc.” Ta chỉ nói cho ngươi biết, không cần phải quá tự cho là đúng!”
Hồng Ức đột nhiên cảm giác mình rất hoang đường, hắn bình sinh cơ hồ cho tới bây giờ cũng chưa từng dùng qua loại ngữ điệu này cùng người ta nói chuyện, lúc này đây, hắn lại dùng để giáo huấn một đứa bé.
Mộc Thanh Lưu rốt cục nhìn về phía Hồng Ức, không chút tiếng động.
Ngón tay bắn ra, hỏa quang tỏa sáng. Hồng Ức một tay đè nặng thái dương co rút đau đớn của mình, hữu khí vô lực nói:” Ta chỉ mong ngươi có thể đem hắn tăng thêm chút nhân khí…… Hơn nữa, có vài phương diện hắn không thể so với ngươi hiểu nhiều hơn bao nhiêu……”
” Đây là lời ngài muốn nói với ta?”
Hồng Ức gật đầu, rõ ràng lại sung sướng nở nụ cười, đôi mắt sáng cong thành mảnh trăng lưỡi liềm. Hắn bên cạnh vừa cười vừa nói:” Nếu như con ta có thể giống ngươi thì tốt rồi. Bé ngoan, tới kêu tiếng sư phụ nghe một chút.”
Mộc Thanh Lưu vẫn là một đôi con ngươi như nước nhàn nhạt nhìn hắn, chậm rãi gọi một tiếng:”Sư phụ.”
Hồng Ức tiếu ý càng sâu, dung mạo như hoa khiến bất luận kẻ nào cũng mờ mắt. Gương mặt hàm chứa ý cười, sóng mắt vừa động lơ đãng đến phong tình vạn chủng.” Ngươi không cần phải cùng cha ngươi sau khi xuất sư liền lấy kiếm nổi tiếng là được rồi, hắn thật ra là đệ nhất thiên cổ, không thể tưởng được Bạch Mi cốc rõ ràng dốc lòng đào tạo chú thuật lại sinh ra một kiếm thuật sư.”
Học làm bác sĩ tốt nghiệp ra bán khoai =]]]]]]]]]]]
p/s: anh Ức là vampire ==|||| mà ta ko bjk truyện này thời nào ế? bjk lun phương tây a =…=
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.