Vốn là nói đùa, cũng không cần đợi nữ tử đến phản bác.
Ngược lại chuyển sang Đại sư huynh nhà mình trêu đùa, vờ vịt lắc đầu nói:” Hồng nhan hoạ thủy a hồng nhan hoạ thủy, quấy đến một đám người đi theo không được an bình. Thân ca ca của mình chạy không khỏi cũng không nói, ngay cả loại người như Nguyệt sư huynh đều……”
Trong lúc vô tình nghiêng đầu, thiếu niên mi mục cùng Nguyệt sư huynh có chút tương tự đứng ở cách đó không xa, đang hàm chứa ôn nhu tiếu ý trầm mặc nhìn mình. Toàn thân đột nhiên phát lạnh, tự động đem câu nói kế tiếp nuốt vào trong bụng.
Mộc Thanh Lưu thấy thế thoả mãn gật đầu, chạy đi tìm Hoàng Di Nguyệt từ sau khi lên bờ đã không gặp nhân ảnh.
Con đường mọc đầy dã thảo. Có một người đắc ý, uyển như thanh dương (trời xanh) đón gió mà đứng, trông về Phù Liễu phía xa.
Mộc Thanh Lưu mừng rỡ đi qua, khoác ở cánh tay Hoàng Di Nguyệt. Hắn giống như lầm bầm lầu bầu, nhẹ nhàng nói:” Gác quá mức nghiêm, như thế nào vào thành?”
“…… Tưởng tượng đến một đám người đột nhiên xuất hiện ở trước cửa Tư Không phủ, vừa nghĩ đã có khả năng không lớn, đơn giản quang minh chính đại đi vào rồi tính.”
Nghe vậy, gật đầu.
” Ngươi không phải luôn muốn đi nhìn sư phụ ngươi sao? Để ta mang ngươi vào thành.”
” Thật sự?” Mộc Thanh Lưu không che giấu được mừng rỡ, xoay tròn thân đối mặt Hoàng Di Nguyệt, nhưng không quên chết dắt tay áo của y, sợ người cứ như vậy đổi ý sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-anh-trong-lau/1598695/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.