Mộc Thanh Lưu cuống quít đẩy cửa, còn thầm nghĩ như thế nào cũng phải tranh thủ chút thời gian sửa sang lại dung nhan, đừng làm cho người nọ nhìn ra manh mối gì.
Cánh cửa thâm tử sắc (màu tím sậm) ở dưới tay phát ra một tiếng chi nha trầm thấp mà kéo dài rên rỉ, nghe giống như tiếng thở dài trầm trọng. Mà sự thật chứng minh, Mộc Thanh Lưu hắn, đích thật là đáng giá đồng tình.
Môn phi sau lưng phóng tới lưu quang nhàn nhạt, rơi vào trên mái tóc dài mềm mại như tơ lụa của nam tử kia, thành một vầng sáng nhu hòa, vừa thực vừa huyễn.
Mộc Thanh Lưu thầm muốn ngất đi tại chỗ.
Người trước mắt chậm rãi xoay người, trên mặt rõ ràng vẫn là mang theo tiếu ý, mới nhìn còn ôn nhu hơn vài phần so với dĩ vãng. Hoàng Di Nguyệt tay nắm một chén trà đi đến, kéo tay hơi có vẻ cứng ngắc của Mộc Thanh Lưu, động tác nhu hòa dâng chén trà lên.
Cử động tay áo tiến lên trước, trong mắt tràn đầy yêu thương, cẩn thận lau đi cái trán đầy mồ hôi.
” Chảy nhiều mồ hôi như vậy…… Đến, uống chén trà.”
Mộc Thanh Lưu nơm nớp lo sợ, nhìn qua chỗ tay hai người giao nhau, cầm chén trà cũng không phải, không cầm cũng không phải.
” Như thế nào bị dọa thành như vậy? Ngươi không phải gần đây không sợ phụ thân sao?” Người nọ cười khẽ, ngữ khí như mùa xuân tháng ba. (khi người ta yêu = =)
Khí tức lạnh như miếng băng mỏng.
Mộc Thanh Lưu đầy mặt khẩn cầu nhìn y, nói:” Phụ thân…… Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-anh-trong-lau/1598688/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.