Ái nhân vẫn khiến người tâm túy thần mê…… Một cỗ hàn ý mãnh liệt dạy dọc trên lưng Mộc Thanh Lưu, hắn vội vàng tìm đến bàn tay của Hoàng Di Nguyệt đang giật lấy y phục của mình, gắt gao đè lại. Cũng bối rối trốn tránh bàn tay khác còn đang điều tra trên lưng mình.
Hoàng Di Nguyệt cũng không nhanh chóng tránh thoát, buông ra đôi môi Mộc Thanh Lưu, thân mật dùng trán nhẹ cọ gò má người nọ, một tia điên cuồng cuối cùng trong mắt cũng đã lắng động thành ôn nhu.
Người như vậy, dù chỉ là một ánh mắt ôn nhu như nước, cũng có thể khiến người cam tâm tình nguyện thần phục……
Mộc Thanh Lưu lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, bằng cái gì người này mỗi lần đuối lý đều làm ra bộ dạng này? Chẳng bằng cứ trực tiếp cường đi, để người còn có thể tìm ra chút lý do phản kháng…… Tình huống trước mắt này, căn bản không nỡ, không nỡ đẩy ra y. (= =|||)
” Thanh Lưu?”
Hoàng Di Nguyệt giống như thăn dò gọi một tiếng, âm điệu thoáng cất lên hai chữ, tiếng nói phối hợp réo rắt mà nhu hòa, có vẻ lưu luyến đau khổ, hết sức cổ hoặc (đầu độc).
Ngón tay linh hoạt chậm rãi trượt vào trong quần áo ở hạ thân, nhưng chỉ là ở trên da thịt đại thối (đùi) non mềm như có như không cọ lấy, không vội tiến công lại thực sự không có ý định rời đi.
Mộc Thanh Lưu thở gấp vài tiếng, đỏ ửng nổi lên hai bên tai, dần dần toàn thân đều che đậy một tầng phi sắc. Vẫn như cũ vô ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-anh-trong-lau/1598684/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.