“Tôi đương nhiên biết nó hận tôi, bởi vì khi tôi nói danh tính thực sự của mình cho nó, giọng điệu ngập tràn phẫn nộ cừu hận của nó, tôi hiểu mình đã hại nó khổ sở biết bao nhiêu, cho nên, tôi mới quyết định tận lực bù đắp cho nó, dù sao nó cũng là con gái của tôi…”
“Tôi không phải, không phải con gái ông, ông chỉ là thằng tội phạm khốn nạn, ông không hề quan tâm mẹ trong lúc ôm tôi đã đau khổ tới cỡ nào. Lúc bác sĩ nói cho bà ấy nhóm máu của tôi không phù hợp của ba, cũng không giống của mẹ, bà đã tự sát, bà cứ như thế mà bỏ lại ta đi mất. Chỉ tại ông, cả đời tôi luôn bị gắn theo cái mác là con của một vụ hiếp dâm, ai còn coi trọng tôi được, chúng nó ngày ngày đều cười giễu tôi ngay trước mặt”
“Shamako, là ta có lỗi với con…”
“Xin lỗi có ích lợi gì, mẹ không thể sống lại nữa, mà tôi cũng không thể trở lại trước kia, đau khổ này đã thành ký ức, mãi mãi đeo bám tôi hết đời rồi!!!”
Lời của Shamako như một vụ nổ đánh tan xương cốt của Shogoku, hắn chỉ còn biết giương mắt nhìn đứa con gái duy nhất của hắn, cũng là người hận hắn nhất đời này bị áp giải đi.
“Shamako, rốt cuộc thế nào con mới tha thử cho ta?”
“Tôi cả đời cũng sẽ không tha thứ cho ông.” Trong mắt Shamako cừu hận bừng bừng, “Ông hại tôi phạm tội, còn lợi dụng tôi, cuối cùng còn đổ hết tội giết người lên đầu tôi, ông là con quỷ dữ, là một ác ma!!!”
“Ta………” Hắn đúng là có ý định để Shamako đeo giùm hắn tội danh này, vì hắn không thể nhận tội được, nếu nhận toàn bộ cuộc đời hắn, sự nghiệp hắn, toàn bộ những gi hắn kinh doanh…đều sẽ….
“Ông là người cha tồi tệ nhất trong mọi người cha đấy” Hattori Heizo lạnh lùng nói khi Shogoku bị còng tay chụp vào chuẩn bị dẫn đi
“Nếu là Heiji làm ra chuyện sai quấy, ta sẽ y theo pháp luật đưa nó tống vào ngục giam, thế nhưng ta là cha nó, dưỡng bất giáo, phụ chi quá, ta cũng sẽ chọn gánh chịu cùng nó, vì nó là con trai ta”
“…………”
“Ông không chỉ không làm tròn trách nhiệm của một người cha, mà còn giật dây cho con gái ông phạm án, cuối cùng còn muốn đem hết tội danh đổ lên đầu nó, ông căn bản không xứng dáng làm cha”
“………………”
Nghe Hattori Heizo nói, đôi mắt Shogoku như già đi trăm tuổi, hắn thẫn thờ bước đi theo sự áp giải của cảnh sát, đôi mắt cứ nhìn hướng Shamako. Hắn sai rồi, thực sự quá sai rồi
Mà Shamako, tuy rằng không có trực tiếp sát nhân, nhưng sử dụng bom plastic nên cũng bị bắt đi, ngồi trên xe cảnh sát, cô chỉ quay nhìn Shogoku có một lần, rồi lại ngoảnh mặt đi, nét mặt lại như vậy mà bình tĩnh
——— ———–.
“Nhóc con, sắc mặt của nhóc rất tệ đó” Đỡ lấy vai Conan cho cậu khỏi ngã
“Ku…Conan, cậu đi bác sĩ không, sắc mặt cậu tái xanh kìa”
“Không sao, bây giờ đi giải quyết chuyện của tên kia đã”
“Gì?”
“Anh giỡn đủ chưa? Nhìn tôi bị quay vòng vòng như vậy, anh thích lắm phỏng?” Giọng nói Conan bỗng trở nên lạnh lùng, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn
“Conan, cậu làm sao vậy? ”
“Hattori, cậu tránh sang một bên” Đẩy Hattori ra, Conan đi thẳng tới chỗ Hakuba
“Anh…” Thấy ánh mắt nghi hoặc của Hakuba, Conan hít một hơi thật sâu, cố gắn giữ mình bình tĩnh, “Được, nếu anh không phải, thì bây giờ tụ hội cũng không thể tiếp tục nữa, tôi đi về!”
“Hattori, không thấy Kaito đâu hết, cậu đưa tôi về đi” Conan hướng Hattori giơ hai tay, ra hiệu Hattori ôm cậu trở về
Cậu không phải muốn làm nũng, mà là bây giờ thực sự mệt quá, không có hơi đâu mà đôi co nữa. Hơn nữa cậu cũng đang là một đứa trẻ, con nít thích được người ôm là chuyện bình thường.
“A”Sao lại có chuyện tốt như vậy ha, Hattori gãi gãi đầu, khoé miệng cong lên, rồi cuối cùng không kìm được cười ra toe toét “Conan, ẵm cậu về tận nhà luôn ha”
“Tùy cậu.”
“Tuân mệnh, nữ vương bệ hạ.” Hattori vừa định tiến tới gần, thì một làn khói trắng đã phun ra mờ tất cả
Chờ khói tan đi hết, thì trước mắt đã không còn thấy Conan đâu nữa
“Đáng ghét, cái thằng chết tiệt kia” Bất quá, cái trò này sao giống chiêu thức của trộm vặt KID quá vậy?
“Nếu không đưa Conan thì đưa ta về, thế nào?”
“Thôi khỏi, cậu muốn về thì tôi bắt taxi đưa về, không thì…để ba tui chở cậu về” Dùng xe cảnh sát??????
“Thằng quỷ nhỏ, tốt xấu gì chúng ta cũng từng gặp nhau qua, cư nhiên không nhận ra thân phận thật của ta?”
“Thân phận của cậu, cậu….”
“Ta????” Kaji che miệng cười, “Ta là người được mệnh danh một trong những nữ diễn viên xinh đẹp nhất đếm trên đầu ngón tay của Nhật Bản đây… Là vợ của nhà văn trinh thám nổi tiếng nhất thế giới đây… Là nữ trinh thám sắc sảo thông minh- phu nhân nam tước bóng đêm đây!!” Kaji tháo mặt nạ xuống, một quý cô- à không, quý “chị” xinh đẹp xuất hiện trước mặt Hattori
“Bác!!!” Hattori còn chưa gọi hết tên, đã ôm cái đầu kêu đau vì vừa bị cốc
“Thiệt tình, người xinh đẹp như vậy mà kêu là bác hả”
“Yukiko, em cũng thật là…” “Kaito” cũng chậm rãi từ bên trong đi ra.
“Cậu….”
“Xin lỗi, làm cuậ chê cười rồi, tôi là Yusaku Kudo, bố của Shinichi đây”
“A?”
——— ———–
“Tiểu trinh thám, em giận đấy à” Trong một phòng khác của Tứ Thiên Vương Tự, một thiếu niên ngồi chồm hổm ngồi dưới đất, hai tay vái vái thành tâm xin lỗi.
“Hứ ”
“Đâu phải là tôi cố ý, là chủ ý của nhạc mẫu (mẹ vợ =))) mà. Bà còn nói, tôi nếu như không đáp ứng thì sẽ không tán thành chúng ta” Hắn chính một bệnh hoạn a.
“Hứ”
Lại hứ, xem ra tiểu trinh thám giận không nhẹ rồi
“Nói mau, cácngười tới đây từ khi nào” Nhìn một nam một nữ cười đến đắc ý trước mặt, sắc mặt Conan càng thêm trầm xuống, như chuẩn bị nổi khùng tới nơi. Thật là, lớn già đầu còn ghẹo con trai mình như vậy….
“Chúng ta trở lại Nhật bản hai ngày trước, vốn muốn thăm con và con rể một chút, ai biết, hai đứa đã không ở nhà, hỏi bác Agasa mới biết hai đứa tới Osaka rồi, nên chúng ta mới tìm cách cùng tham gia với tụi con, bá Shin, con không cảm động sao??” Yukiko ôm Conan vào lòng, liên tục nựng vuốt, có đứa con còn nhỏ thế này làm cô ta nhớ về tuổi thanh xuân của mình
“Mẹ à” Conan vẫn hằn học đẩy Yukiko ra “Giỡn chả vui gì hết”
Còn có, “Con rể gì chứ?”
“Ủa, chứ đây không phải con rể sao?”Yukiko quay đầu hỏi chồng
“Yukiko, chừa chút mặt mũi cho bé Shin với”
“Ờ…đúng đúng …không phải con rể, là con dâu..bé Shin sao nằm dưới được, bè Shin ha!” Nựng nựng gương mặt Conan lấy lòng, Yukiko nói với giọng dụ con nít
“Vậy người bật động cơ dưới sàn nhà là mẹ à”
“Đúng vậy, mẹ nghe bố nói, dưới tầng hầm kia có cơ quan, nên muốn nhìn một chút, sau đó thấy bên trên có vụ nổ, mẹ liền phải liều khởi động nó để cứu con trai”
“…………..”
“…………….”
“Sao mấy con đều hình sự vậy?”
“Được rồi, Kaito, anh đem Hakuba quăng đâu rồi” Conan quyết định không lý đến hai người kia, chỉ vì cái tình tiết tại sao ‘hung thủ’ lại khởi động cơ quan cứu hai người mà cậu đã phải suy nghĩ muốn chết, hoá ra…
“Hakuba hả, bây giờ hắn đang sung sướng lắm rồi, nói chung sẽ không quấy rầy chúng ta đâu”
“Hả? Hai người cũng hợp tác nhau luôn rồi sao” Hakuba trước giờ không phải đói đầu với KID sao
“Người ta tự có diệu kế mà” Kaito không nói, chỉ cười nhìn Conan, ánh mắt bí hiểm
Conan nhìn nụ cười của anh, tự nhiên đỏ mặt. Cậu vốn là thích cái kẻ kiêu ngạo bí hiểm này sao? Túng túng một hồi, mới phát hiện Kaito cũng đang nhìn cậu, cũng lâu quá rồi không thấy bộ dạng cấu hổ này của Conan. Tiểu trinh thám lúc phá án cương quyết, tự tin, tuyệt sẽ không có bổ dạng ngập ngừng xấu hổ này. Bộ dạng này…có phải chỉ dành cho mình anh?
Kaito bị hút hồn, chậm rãi cúi xuống, khi đôi môi vừa gần vham5 mặt….
“Mẹ?”
“Nhạc mẫu?”
“Há há, ta nói Kaito a, Shinichi vẫn còn là hình dáng trẻ con, liệu thoả mãn được con không?”
“Mẹ?”
“Kỳ thực không ngại, chỉ cần tiểu trinh thám không phản đối con, con không ngại gì hết.” Kaito ánh mắt là chân thật, mà vô mắt Conan thành…
“Tôi cảnh báo, cái này là phạm luật, thu hồi ánh mắt thèm muốn lại”
“Ớ?”
“Bé Shin, chúng ta đi dạo đi, ít khi cha mẹ được tới Osaka”
“Hứ ”
“Con nếu không chịu mà còn hứ nữa, mẹ sẽ đem hình hồi nhỏ của con cho Kaito xem đó”
“………….”
“…………….”
Đứng xa nhìn hai mẹ con tranh cãi, Yusaku cười hiền, vỗ vai Kaito
“Cố lên nhé, tiểu tử.”
“Dạ, nhạc phụ đại nhân……..”Kaito cười, ánh mắt quyết tâm nhìn Yusaku, “Nhạc phụ đại nhân, bố yên tâm, con nhất định sẽ tốt với tiểu trinh thám”
“Haha” Yusaku Kudo hài lòng gật đầu,rồi lại nói tiếp, “Nhưng thương lượng trước cái này được không, có thể đừng gọi ta là nhạc phụ đại nhân không?”
“…………”
“Kaito, bố, nhanh lên”
“Ờ…ờ
Thám tử và siêu trộm vốn là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn cũng không thể cắt nhau, nhưng trên thế giới này, luôn có một ngoại lệ ngẫu nhiên nào đó, mà hình ảnh thám tử kia lại lọt vào mắt xanh của siêu trộm, còn cử chỉ của siêu trộm dần dần làm ấm lên trái tim trinh thám, đó là lúc hai đường thẳng song song từ từ đổi hướng, uốn lượn bên nhau cho tới tận cùng.
Mà ở một diễn biến khác
“Hakuba!!!Sao cậu lại ở trong phòng tôi!!!!!!!” Hattori sau khi phá án về nhà, toàn thân mỏi mệt muốn ngủ ngay một chút
Nhưng sau khi tắm rửa xong, mặc áo ngủ trở lại giường thì phát hiện trong chăn có thêm một người
Một người vừa tự đại vừa tự kỷ mà cậu ghét nhất
“Tôi….cũng không biết”Hakuba gãi đầu, trong trí nhớ, hình như cậu vừa nhìn thấy một bóng trắng lướt qua, sau đó bị ngất đi mất.
Không phải là Kaitou KID chứ?
Cái tên khó ưa, lần nào mình cũng để hắn chạy thoát…bất quá, lần này coi như hắn giúp mình một chuyện tốt
“Cậu mau đi ra khỏi phòng tuiiiiiiii”
“Không đi, tôi đang mệt lắm, cho ngủ chút đi, cậu cũng đừng khách sáo, ngủ ngon nha, mặt đen”
“Cái gì ngủ ngon, cái gì khách sáo, CÁI NÀY LÀ PHÒNG TÔI MÀ, CÚT KHỎI CHĂN NGAYYYYYY”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]