Editor: Trà sữa trà xanh
Giọng nói của Trịnh Tú Doanh giống như băng tuyết tháng mười hai lạnh lùng thấu người, như sương lạnh sít sao bao vây, chỉ cần một cái hô hấp, trong phổi liền chứa đầy mảnh băng vụn, một động tác rất nhỏ thôi cũng khiến trái tim đau nhói.
"Mẹ, xin mẹ hãy đợi ở Bắc Kinh, được không? Chuyện của con tự con sẽ xử lý." Mày kiếm đen nhánh của Cố Hạo Thần nhíu lại thật chặt, trong giọng điệu tôn kính bí mật kèm theo lạnh lùng, anh sẽ không để mẹ muốn làm gì thì làm, tuyệt đối sẽ không giống như Tiểu Di mất đi người mình yêu nhất, "Con sẽ quay trở về."
"Khi nào thì trở về, con phải biết sự kiên nhẫn của mẹ không nhiều." Hiện tại Trịnh Tú Doanh đang ngồi trong hoa viên biệt thự, thưởng thức cà phê, thưởng thức phong cảnh, trong mắt là một mảnh rực rỡ, cũng là lạnh lẽo, "Mẹ đã để mặc con đã nhiều năm như vậy, không thể nào để con làm càn nữa."
"Cuối tuần này trở lại." Cố Hạo Thần suy nghĩ một chút, từ đây đến chủ nhật còn thời gian mấy ngày, có thể níu kéo phút nào thì hay phút đó.
"Quá lâu." Trịnh Tú Doanh nói. Ưu nhã bưng tách cà phê thượng hạng đưa đến bên môi khẽ nhấp một cái, trên ngón áp út là chiếc nhẫn Hồng Bảo Thạch cực lớn được làm rất hoàn mỹ tinh xảo, góc cạnh phát ra ánh sáng chói mắt nhưng lạnh lẽo, "Bữa tiệc ngày mai, con xem mà làm đi. Được rồi, mẹ còn có chuyện, cứ như vậy đi."
Dứt lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-tinh-ong-xa-muon-thang-chuc/3099992/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.