Giang Lâm cùng Tống Trường Nhạc qua mấy ngày liền trở nên tốt đẹp như thời cấp ba vậy, đúng hơn là chưa từng có thay đổi, chỉ là hiểu lầm lâu ngày đã không còn. Hai người thường đi ăn ở nhà hàng hoặc là quán cơm nhỏ, tan tầm không có bận gì thì đi nơi nào đó ngồi một hồi thả lỏng, ngược lại lúc về nhà thì chỉ còn một người. 
Buổi chiều hôm nay, Giang Lâm còn việc nên phải tăng ca, cùng Tống Trường Nhạc chào hỏi xong liền ở phòng tiếp tục công việc. Qua sau 6 giờ, người trong phòng làm việc cơ bản đều về hết, phía ngoài gió vù vù mà thổi, Giang Lâm cũng lười đi ra ngoài mua cơm, liền lấy bánh mì buổi sáng còn dư tùy tiện giải quyết cho bữa tối. 
Giữa lúc cậu tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình, tay gõ bàn phím, cửa phòng làm việc đột nhiên có một âm thanh "Khách" vang lên, cậu giật mình, vội vã quay đầu lại nhìn, mới phát hiện dĩ nhiên là Tống Trường Nhạc. 
Nam nhân cao lớn mặc một bộ áo khoác màu đen qua đầu gối, trên cổ mang theo một cái khăn quàng cổ lông dê màu xám, làm cả người tỏa ra khí chất nho nhã, chỉ có điều tóc bị gió thổi đến rối như tơ vò, đôi môi cũng bởi vì lạnh giá tê cóng mà hơi trắng bệch, đi vào máy điều hòa bên trong mới run rẩy mà phun ra một cái hơi lạnh. 
"Ôi chao? Cậu như thế nào lại ở đây?" Giang Lâm rất kinh ngạc, mà không thể phủ nhận trong lòng là cao hứng, cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-mot-vai/2467501/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.