Tống Trường Nhạc lần đầu nhìn thấy Giang Lâm, là trên sân bóng rổ ở trường học.
Chiều cao chỉ có 1m7, tay chân cũng nhỏ nhắn đến uốn một cái liền đoạt được bóng, lại cùng một đám nam nhân cao to tránh né, sau đó lại chạy nhanh chóng, cùng với thân thủ nhanh nhẹn vòng qua đối phương, người giữ bóng, nhảy lấy đà, quăng bóng vào.
Bóng vào rổ.
Nam sinh mặt đầy mồ hôi, cùng với đồng đội bên cạnh đập tay, dưới ánh mặt trời cười đến vạn phần đắc ý, lộ ra hai lúm đồng tiền bên khóe miệng.
Chính tại một bên sân bóng khác, Tống Trường Nhạc ngẩn ra, liền bị đồng đội truyền bóng đập trúng, kêu thảm một tiếng ngã xuống.
Học xong tiết thể dục trở về, hắn đã nghe được danh tự của người đó, gọi Giang Lâm, hắn trong miệng mặc niệm hai tiếng, khẽ mỉm cười.
Chỉ là tình cờ bắt gặp, cho nên Tống Trường Nhạc cũng không có ý định đi làm quen đối phương, thế nhưng khi nhìn thấy cậu đi vào phòng mỹ thuật, hắn vẫn là nhịn không được, cùng đoàn người đồng thời tiến vào.
Hắn đối vẽ vời không thể nói là có thích hay không, tuy rằng hắn quả thật có thiên phú này, nhưng nhìn đến nam sinh gọi Giang Lâm kia đến ghi danh, hắn cơ hồ là không chút do dự mà cùng ghi danh, ngược lại cha mẹ hắn chưa bao giờ quản phương diện này.
Tống Trường Nhạc cha mẹ ly thân đã lâu, quanh năm không ở nhà, hắn khi còn bé sống cùng bà ngoại, sau khi bà ngoại qua đời liền vẫn luôn ở một mình, thời điểm trung học cơ sở cũng chính mình nấu cơm mà ăn, thành thục không giống như học sinh trung học. Cha mẹ nhìn hắn hiểu chuyện như vậy, cũng tiêu sái đến yên tâm thoải mái, chỉ để ý định kỳ chuyển tiền vào thẻ cho hắn.
Cho nên nói về Tống Trường Nhạc, ngoài mặt nhìn qua ôn hòa lễ độ, kỳ thực nội tâm rất là lạnh lùng, người hắn chân chính thổ lộ tình cảm cũng không có nhiều, ít nhất cho đến bây giờ, không có một bằng hữu nào biết hoàn cảnh gia đình hắn, hắn tâm sự đều giấu hết trong lòng, sự tình lớn hơn đối với hắn mà nói, đều có thể trở nên nhẹ như mây gió.
Tống Trường Nhạc liền mang theo tiểu tâm tư kia trong lòng, nửa đường chạy đi học vẽ, không nghĩ tới trung hợp như vậy, liền được phân đến cùng một phòng với cậu Giang Lâm kia.
Hắn cố không để ý tới nhưng trong lòng vẫn có điểm mừng thầm, vẫn là giống như trước đây, việc gì nên làm thì làm, tuy rằng vẫn luôn không đợi rằng đối phương sẽ chủ động bắt chuyện cùng hắn.
Nhiều lần hắn đều sẽ đợi sau khi đối phương ngủ, mở mắt ra ngắm gương mặt kia một hồi, hoặc là lúc đối phương đang ăn cơm, thỉnh thoảng liếc trộm. Hắn cảm thấy được làm như thế có chút biến thái, nhưng là không thể đình chỉ hành động như vậy, tầm mắt luôn phảng phất hướng đến trên người đối phương, nhiều lần cưỡng bách chính mình di chuyển tầm mắt.
Vì thế, Tống Trường Nhạc cũng rất buồn phiền.
Chân chính cùng đối phương cẩn thận nói chuyện, là vào một buổi trưa ấm áp nào đó.
Lúc đó Tống Trường Nhạc vừa vào phòng ngủ, liền thấy nam sinh ngồi ở trên ban công vẽ vời, cúi đầu, mím môi, trên giấy nghiêm túc vẽ ra, lúcngẩng đầu lên xem cảnh vật, còn có thể xoay xoay bút trong tay, cặp mặt cùng đôi tay xinh đẹp kia làm hắn nhớ tới lúc bộ dáng câu chơi bóng, ngón tay dài nhỏ, khớp xương rõ ràng.
Hắn yên tĩnh nhìn một hồi, sau đó nhẹ nhàng đi tới, càng đến gần thì tim đập càng kịch liệt, mãi đến khi thấy nếu không mở miệng thì liền có thể nghe thấy được tiếng tim mình đập, mới nói: "Nơi này, vẽ không đúng."
Trời mới biết hắn lúc đó khẩn trương đến âm điệu đều có chút bất ổn.
Đối phương ngoài ý muốn rất dễ nói chuyện, nói chuyện một bữa trưa, bọn họ liền thành bạn tốt, cùng nhau tan học, cùng nhau dùng bữa, cùng nhau chơi bóng rổ.
Tống Trường Nhạc không nhớ rõ chính thích Giang Lâm từ bao giờ, có thể là lúc cùng học bài thi đêm khuya, hay là lúc vừa vẽ vừa nghe một ca khúc, hay là lúc cõng đối phương uống say lén trốn về phòng ngủ, hoặc có khi là... Từ lần đầu tiên trên sân bóng rỗ nhìn thấy Giang Lâm, hắn liền động lòng.
Nói chung chờ hắn ý thức được, thì đã thích cậu mất rồi.
Mười bảy tuổi chính là giai đoạn khát cầu của con người, nhiều lần Tống Trường Nhạc đều vào lúc Giang Lâm ngủ say mà nằm trong ổ chăn thở hổn hển giải quyết dục vọng không để nói ra kia, mỗi lần xong hắn đều sẽ cảm thấy chán ghét chính mình, thế nào lại đi thích một nam nhân? Hắn đi điều tra chút tư liệu, cũng biết thời kỳ trưởng thành thì xu hướng tình dục sẽ không rõ ràng, thế là hắn một bên tự an ủi mình, chờ thêm hai năm nữa sẽ tốt, một bên tiếp tục len lén nhanh chóng vuốt vẻ vật cực nóng trong lòng bàn tay, một bên tưởng tượng đối phương nằm ở dưới thân mình, bộ dáng tuyệt diễm khi đạt đến cao trào.
Nhưng là tâm tình yêu thích khi nào mới chấm dứt đây, nó chỉ có thể theo thời gian lớn dần, càng ngày càng khắc sâu, thầm mến vĩnh viễn không còn đường quay đầu lại, phải chăng một là đi tiếp, hay là phải đứt đoạn mất tất cả.
Tống Trường Nhạc ngày càng lún sâu, đợi đến lúc gần như không thể thoát ra được, nhất cử nhất động, một lời nói, một nụ cười của Giang Lâm đã thành chất độc gây nghiện đối với hắn, rốt cuộc dứt không được.
Hắn không nghĩ rằng sẽ nói ra với Giang Lâm, hắn biết rõ bây giờ là thời khắc quan trọng, không thể để cho đối phương phân tâm, hắn chỉ là vì đối phương mà suy nghĩ chu toàn. Trong lòng hắn có kế hoạch lâu dài, thi cùng một trường đai học, vẫn luôn hầu cận bên người đối phương, cố gắng kiếm tiền, sau đó chờ thời điểm thích hợp...
Nhưng Tống Trường Nhạc không nghĩ là biến hóa đến nhanh như vậy.
"Này, cậu xác định thi A đại?"
"Xác định nhất định cùng với khẳng định! Cậu định hỏi tôi mấy lần nữa?"
"Há, vậy thì tốt..."
Tống Trường Nhạc vui vẻ đặt nguyện vọng vào A đại, hắn cố hết sức để có thể thi đậu, mà cuối cùng hắn quả thật cũng thi đậu, chỉ có điều Giang Lâm cũng thi đậu, nhưng lại là B đại.
"A, nhất thời đổi chủ ý, quên cùng cậu nói... Không có chuyện gì hết! Tuy cách xa nhau như vậy, nhưng sau này còn có thể sẽ gặp nhau a!"
Tống Trường Nhạc ngơ ngác mà cầm giấy trúng tuyển, đứng ở sân bóng rổ vắng tanh, gió thổi trên nhánh cây kêu to, tà dương kéo dài thân ảnh cô đơn của hắn, thời khắc này, hắn lại bị từ bỏ. Nhận rõ từ đầu đến cuối chỉ có mình hắn tưởng bở, loại tâm tình lần đầu tiên làm cho hắn muốn khóc một hồi, đối phương thậm chí đối với hắn một chút ỷ lại cũng không có...
Tất cả giấc mộng tốt đẹp của hắn trong chớp mắt đều bị tan vỡ, hắn lại giống như xưa, đem thống khổ giấu ở trong lòng, mỉm cười nhìn theo Giang Lâm bước ra khỏi thế giới của hắn.
"... Tôi thật sự thích cậu."
----------oOo----------
Hoàn
Tin buồn: không có xôi thịt ("▔□▔)/
Theo mình nghĩ thì còn một phần phiên ngoại nữa, nhưng mình tìm khắp nơi vẫn không thấy, thôi thì truyện đành kết thúc tại đây vậy!!! Dù sao thì cái kết cũng đã viên mãn (●^o^●). Nếu bạn nào vô tình phần còn lại của phiên ngoại thì báo mình biết nha~.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]