Chỉ một lúc sau khi uống ly rượu,Mị Nguyệt Dung thấy trong người dâng lên từng cỗ nhiệt hỏa, cả thân người mồ hôi ứa ra liên tục. Cảm thấy cơ thể có phần khó chịu cùng ngột ngạt. Mị Nguyệt Dung bước ra khỏi sảnh đại tiệc, xoay người đi đến ban công.
Lạc Hạn Thần từ phút đầu đã để ý sự khác thường của cô. Biết như có gì đó không ổn, hắn bước chân theo cô ra ngoài.
Màn đêm phủ bóng lên đôi má trắng nõn như ánh trăng của cô, hàng mi cô dài run rẩy theo nội tâm hoang mang, bộ dáng cô lúc này làm hắn nghĩ đến nữ thần bóng đêm lạc đường trong rừng sâu thẳm. Ánh mắt anh thoáng buông lỏng.Mị Nguyệt Dung bất lực dựa vào ban công, cố gắng làm dịu đi thân nhiệt càng lúc càng nóng. Giờ phút này mồ hôi đã đổ đầm đìa. Đôi môi hồng nhuận mềm mại mím chặt, thỉnh thoảng lại hé ra vài tiếng rên rỉ khó nhịn. Mắt thấy khuôn mặt cô đỏ ửng, ánh mắt mê mang váng vất như chứa một hồ nước trong sâu thẳm. Anh bước lại gần.
"Mị Nguyệt Dung, cô sao vậy"
Mị Nguyệt Dung không còn nghe rõ được âm thanh của Lạc Hàn Thần, trực tiếp bổ nhào vào lòng anh. Thân thể anh khiến cho cô cảm thấy vô cùng thoải mái và dễ chịu. Tìm được một vị trí thích hợp, Mị Nguyệt Dung ôm chặt anh không dời. Như là giữa một sa mạc bỏng cháy, tìm thấy được một hồ nước khiến cô muốn trẫm mình xuống thoả thích vẫy vùng.
"Đừng... Đừng bỏ tôi"
Mị Nguyệt Dung chắc chắn đã trúng mê dược, dám tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-duc/1281346/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.