Sắc mặt Hoắc Dật lập tức trở nên nghiêm trọng.
Trình Gia Mục hỏi làm sao vậy, hắn liền liếc mắt nhìn Viên Đào Đào rồi nhàn nhạt nói: “Không có gì, là chuyện làm ăn thôi.”
Đợi bọn họ trở về căn chung cư đang thuê ở thành phố H, Trình Gia Mục mới hỏi: “Vừa rồi không phải có chuyện gì quan trọng đó chứ?” Cậu nhận ra rằng Hoắc Dật không muốn để Đào Đào biết, còn tưởng là có bí mật thương nghiệp gì nên không muốn hỏi. Nhưng thấy dáng vẻ cau mày suy nghĩ của hắn cậu lại có chút lo lắng.
Hoắc Dật nói: “Em nói, nhưng anh đừng kích động.”
Trình Gia Mục lập tức bị lây nhiễm bởi tâm trạng của hắn, cũng nghiêm túc hẳn lên mà hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hoắc Dật nói: “Liên quan tới tai nạn xe của anh.”
Mấy chữ ngắn ngủi này lọt vào tai Trình Gia Mục lại như đinh tai nhức óc, khiến toàn thân cậu đều căng cứng.
Chuyện liên quan tới tai nạn lúc đó, thực ra Trình Gia Mục đã không còn ôm hi vọng gì nữa rồi, dù sao chuyện đã qua lâu như vậy. Chuyện ngày đó cậu đã thấy ai, nói cái gì, tại sao lại phải chạy giữa đêm trên con đường hoang vắng kia, tất cả đã sớm trở thành án chưa giải quyết, không có chứng cứ.
Nghe nói ngày đó, sau khi chiếc xe tải hạng nặng kia đâm xe của cậu thành đống sắt vụn, cũng đã bị đổ rồi lao xuống núi.
Vách núi sâu bên dưới đoạn đường cao tốc bỏ hoang kia có cây cối um tùm, còn có vô số chủng loại thực vật và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-trong-sinh-cua-anh-de/643361/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.