“Lần đầu tiên gặp mặt? Chẳng lẽ không phải tại tiệc rượu kia?” Trình Gia Mục hỏi.
Hoắc Dật: “Dĩ nhiên không phải, đó là chuyện sau khi em ra mắt. Lúc đầu em còn không muốn đi, nhưng nghe nói anh sẽ đến nên mới cố ý chạy tới, kết quả còn bị anh chán ghét.”
Trình Gia Mục không thừa nhận: “Sao lại chán ghét từ lúc đó, không phải.”
Hoắc Dật truy vấn: “Vậy tại sao anh chỉ đối xử lãnh đạm như vậy với một mình em?”
Trình Gia Mục nghĩ nghĩ, nói: “Thực ra, tôi tương đối thù dai.”
Hoắc Dật: “Cái gì?”
Trình Gia Mục cười ha ha: “Sao cứ cái gì mãi như thế, chính là nhìn cậu lóa mắt như vậy nên thấy không vừa mắt thôi. Toàn bộ ánh mắt của phái nữ trong hội trường đều bị cậu hút đi, phải biết là cho tới bây giờ, tôi vẫn luôn luôn là tiêu điểm đó.”
Hoắc Dật bật cười: “Không phải thật sự là nguyên nhân đó chứ?”
Trình Gia Mục từ chối cho ý kiến, không muốn tiếp tục xoắn xuýt với vấn đề này.
Hoắc Dật thức thời nói: “Lúc ấy vì để đạt được sự chú ý của anh, em còn cố tình xem hết tất cả phỏng vấn liên quan đến đối tượng yêu thích của anh, đều là mấy thứ như hi vọng đối phương ôn nhu, đoan trang, có lễ phép.”
Trình Gia Mục mặt không thay đổi nghĩ: Hiện tại rốt cuộc tôi cũng biết mình thích cái dạng gì, không sai chính là như cậu đó ngài tổng giám đốc bá đạo. Vậy mà tôi lại là một bệnh nhân mắc chứng Stockholm thời kỳ cuối.
Sau đó cậu mở miệng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-trong-sinh-cua-anh-de/643343/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.