Trình Gia Mục hơi nghi hoặc nhận lấy, đó là toàn bộ tài sản của cậu! Trong đó là một xấp thật dày, gồm thẻ ngân hàng, giấy tờ nhà, văn kiện cổ phần… cậu có chút không hiểu nhìn về phía Viên Đào Đào.
Viên Đào Đào nói: “Anh hai, đây đều là tiền lúc trước anh kiếm được. Hai tiệm cơm kia em đã bán đi, đầu tư có giá trị thấp và lỗ vốn cũng đã chuyển nhượng, đổi thành tiền mặt. Một phần đem gửi gắm cho nơi đáng tin cậy, một phần thì để mua bán và quản lý tài sản. Mặt khác em còn cho thuê mấy phòng mà hiện giờ không ở, mỗi phòng cho thuê hàng tháng đều kiếm được bảy đến tám vạn, cộng với thu nhập từ những đầu tư đáng tin cậy. Nếu thuận lợi thì một năm có thể kiếm được vài trăm vạn, có thể thoải mái sống qua ngày, anh không cần…”
Dường như cô đang tìm từ: “Không cần vì tiền mà oan ức chính mình, đây đều là tiền của anh, em lập tức đi làm thủ tục sang tên.”
Trình Gia Mục nghe lý do thoái thác của cô thực có chút cảm động, nhưng lúc nghe tới ‘làm thủ tục sang tên’ mặt lại trầm xuống: “Nghĩ lung tung cái gì? Chẳng lẽ anh sẽ tin lời này hay sao? Anh liều mạng kiếm tiền còn không phải là vì của hồi môn cho em. Đừng có nhắc tới chuyện này nữa, cứ để ở chỗ em đi.”
Mà không thể không nói, con nhỏ này trong phương diện quản lý tài sản vậy mà còn giỏi hơn mình. Tài sản của anh dù nhiều nhưng nếu để anh tự quản lý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-trong-sinh-cua-anh-de/643328/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.