Bạch Phong Tịch cắn răng thầm cảm thấy nực cười. Cậu ta đã từng hi vọng ở kiếp sống này mọi thứ có lẽ sẽ khác đi nhưng đúng là như vậy nhỉ. Tên khốn này luôn dùng cách thức tiêu cực như vậy ép cậu ta phải trở về bên cạnh y, cho dù người y thực sự yêu cũng không phải là cậu ta.
Cậu mở miệng liền không nhịn được khinh bỉ 1 phen
"Xem ra Lâm tổng đúng là bận trăm công nghìn việc"
Lâm Hạc Hiên cũng không thấy tức giận, y càng thích nhìn dáng vẻ Bạch Phong Tịch xù lông hơn. Bàn tay vẫn không ngừng việc đang dở, nắm lấy tóc người nọ mà nhấn vào khiến cự vật càng sâu thêm trong miệng hắn ta. 2 người lại cứ nói chuyện giống như trong phòng không còn ai khác ngoài họ.
"Đúng vậy nhỉ, nghĩa là cậu đang chen ngang việc quan trọng của tôi đấy. Nếu cậu đến chỉ để nói vậy thì ra ngoài nhớ đóng cửa, không tiễn"
Lâm Hạc Hiên làm như quang minh chính đại muốn đuổi khách. Thực chất y biết Bạch Phong Tịch không thể đi được ngay lúc này.
Quả nhiên, Bạch Phong Tịch vẫn đứng nguyên tại chỗ, miệng lưỡi trơn tru.
"Tôi có việc riêng cần nói với Lâm tổng. Không biết ngài có thể cho tôi vinh hạnh này được không?"
Ánh mắt liếc xuống con người nãy giờ không có tôn nghiêm mà vẫn chôn mặt vào há.ng Lâm Hạc Hiền.
"Cậu biết đấy, khiến tôi bỏ dở giữa chừng "công việc" của mình, không biết cậu có gánh được hậu quả đó không?"
Lâm Hạc Hiên cười đến híp cả 2 mắt.
Nghe 2 từ công việc thốt ra từ miệng tên không đứng đắn này khiến Bạch Phong Tịch nghiến răng nghiến lợi, nắm tay run rẩy siết chặt lại thành quyền. Nhưng ngoài việc tức giận trừng mắt thì cậu ta không thể làm được gì cả. Lâm Hạc Hiên tên điên khùng này.
Bất ngờ là khi nhìn thấy ánh mắt trắng trợn đay nghiến của Bạch Phong Tịch, bên dưới của Lâm Hạc Hiến thế mà bắn ra.
Từ đầu Lâm Hạc Hiên vẫn còn mặc nguyên quần, chỉ cởi khoá kéo để lộ nơi nam tính kia. Chàng trai nọ muốn lột quần y xuống để dễ hành sự nhưng bị Lâm Hạc Hiên ngăn lại. Y giữ lại tay người kia.
"Cút ra ngoài"
Chàng trai còn tưởng Lâm Hạc Hiên ngại ở đây có người nên không muốn gã cởi đồ, liền hướng về phía Bạch Phong Tịch quát nạt
"Không nghe Lâm tổng nói gì à, còn không nhanh cút"
Nhưng lời vừa hết đã nhận được cơn đau truyền tới từ dưới cằm, Lâm Hạc Hiên siết cắm gã.
"Tôi là nói cậu đấy"
Chàng trai thu dọn đồ đạc hậm hực rời đi, căn phòng rốt cuộc chỉ còn lại 2 người.
Bạch Phong Tịch đột nhiên có một loại suy nghĩ. Nếu ngay từ ban đầu cậu ta không thu thập hảo cảm của Lâm Hạc Hiên thì mọi chuyện sẽ khác đi hay không.
"Có chuyện gì mà A Tịch cất công chạy qua đây 1 chuyển thế?"
Bạch Phong Tịch thầm mắng người này trơ trẽn.
"Lâm tổng hẳn phải là người rõ ràng nhất chứ"
"Tôi nhiều công việc lắm, nếu Cậu không nói thẳng, tôi không đủ kiên nhẫn để ngồi chơi với cậu đâu"
Lâm Hạc Hiên trở lại bàn làm việc, vẻ mặt thờ ơ trông tư thế quả thật muốn đuổi người. Dù y chắc chắn biết được Bạch Phong Tịch có việc muốn cầu nên sẽ không thể lập tức rời đi.
Lòng bàn tay bị Bạch Phong Tịch siết đến lằn dấu móng tay nhưng có vẻ cậu đã bị cơn giận lấn át đi cơn đau. Cậu hít 1 hơi thật sâu, rốt cuộc hạ cái tôi xuống.
"Tin tức trên mạng, là anh làm phải không? Xin hãy lấy chúng xuống đi"
"Đây là điệu bộ của người có việc cầu giúp đỡ sao?"
Trong lúc đó Bạch Phong Tịch đang câu thông với hệ thống
"Còn bao lâu nữa mới xong"
"Cậu cố gắng duy trì thêm 15 phút nữa"
Lâu như vậy, Bạch Phong Tịch không đảm bảo được bản thân có thể duy trì được đến lúc đó không. Cậu khẽ liếc nhìn Lâm Hạc Hiên, nhất là khi người đàn ông này dường như không có ý định nhượng bộ.
Nhưng phương án dự phòng có vẻ còn tốn nhiều công sức hơn.
Bạch Phong Tịch trong lòng đấu tranh tư tưởng một nửa muốn bỏ chạy, một nữa muốn tiếp tục.
Tầm mắt Lâm Hạc Hiên vẫn luôn tập trung vào màn hình lap top trên bàn làm việc, ngón tay di chuyển con chuột, chỉ là lời nói ra lại mang tính sát thương rất cao
"Cậu có một gia đình cực phẩm đấy nhỉ?"
Bạch Phong Tịch rất không vui khi nghe đến 3 con người khốn nạn kia.
"Ý anh là gì? Anh điều tra tôi?"
"Ha ha... Hay là vậy nhỉ? Tôi sẽ đón gia đình bị cậu đuổi qua nước M kia về chăm sóc cho họ"
Trong khoảnh khắc đó Bạch Phong Tịch suýt chút nữa muốn tiến lên túm cổ áo Lâm Hạc Hiên nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được.
Một nhà 3 người kia khiến Cậu ta rất vất vả mới có thể đuổi đi được tên này mở miệng liền muốn trắng trợn uy hiếp như vậy?
"Anh rốt cuộc muốn như thế nào mới chịu buông tha cho tôi?"
Lâm Hạc Hiên cười rất chi là đứng đắn nhưng lời phát ra từ miệng y lại không được như thế.
"Không phải cậu đã cắt ngang việc "quan trọng" của tôi sao? Cậu phải làm việc thay thế cho người trước đó chứ"
Y gõ lên mặt bàn ra lệnh " Lại đây"
Bạch Phong Tịch gồng người đến căng cứng, nắm tay siết rồi lại buông, suy nghĩ hồi lâu mới chậm chạp bước lại.
Khi vừa còn cách 2 bước chân Lâm Hạc Hiên đã không kiên nhẫn mà nắm tay cậu kéo lại. Bạch Phong Tịch bị ép quỳ thấp xuống, sau lưng là bàn làm việc cỡ bự, trước mắt là cặp chân rắn chắc của Lâm Hạc Hiện.
Hiện tại Bạch Phong Tịch đã ở trong tình trạng đâm lao thì phải theo lao rồi.
"Phục vụ tôi thật tốt, nếu tôi hài lòng không chừng sẽ suy nghĩ lại đấy"
Ánh mắt từ trên của nhìn xuống của y làm Bạch Phong Tịch cảm thấy thật không chân thật, giống như muốn thông qua cậu ta nhìn ra 1 người khác vậy. Ngay cả cái tên vừa chạy ra khỏi nơi này thân hình cũng có vài phần giống cậu à không, phải nói là giống với Bạch Nguyệt Quang trong lòng của Lâm Hạc Hiên.
Dù là đời trước hay đời này đối với anh tôi chỉ là kẻ thế thân thôi sao?
Nhịn xuống khó chịu mà cầm lấy vật nam tính trong tay, có lẽ do vừa mới xuất ti.nh không lâu nên còn lưu lại mùi hương có chút nồng. Bạch Phong Tịch cắn răng di chuyển lòng bàn tay, vừa động vừa nhẹ niet.
Dương v*t dần nóng lên, từ trạng thái hơi mềm bắt đầu có xu hướng cứng lên.
Quả 5 phút Lâm Hạc Hiên giữ lại ngón tay của cậu.
"Này, cậu nghĩ tôi có thể thoả mãn được chỉ với mấy ngón tay khô này à!"
Bạch Phong Tịch hít sâu 1 hơi, tinh thần giống như có thứ gì đó sắp vỡ nát.
Cậu dùng lưỡi liếm thấy thân cây gậy vô tình lướt qua gân xanh nổi trên thân gậy.
Trên mặt là vẻ không tình nguyện có thể thấy rõ nhưng Cậu vẫn há miệng, đôi môi đỏ mọng ngậm lấy côn thịt to lớn. Kích thước của Lâm Hạc Hiên rất lớn, khuôn miệng của cậu lại thuộc dạng chúm chím nhỏ nhắn. Dù cố gắng cỡ nào cũng không thể trực tiếp ngậm hết thứ kia vài miệng.
Bạch Phong Tịch gian nan nâng vòm họng, đầu lưỡi ở bên trong không thể không tiếp xúc với cự vật nóng như lửa.
Khoái cảm ập đến làm Lâm Hạc Hiên hít một ngụm khí lạnh.
"Xem ra đây không phải là lần đầu tiên cậu làm loại chuyện này nhỉ? Thành thục như vậy mà"
Đúng là không phải lần đầu nhưng kiếp trước của tôi đều là với anh, Ánh mắt Bạch Phong Tịch thoáng buồn.
Y cũng không cần phải nhân nhượng nữa nhỉ? Nghĩ vậy Lâm Hạc Hiên chủ động nâng mặt cậu lên, ưỡn thẳng eo bắt đầu luật động
ma sát trong miệng cậu.
Khác với lúc cậu tự làm nam nhân không thương tiếc mà đâm sâu vào trong khoang miệng, thậm chí vọt tới yết hầu.
Bạch Phong Tịch khó chịu giãy dụa, khoé mắt đều đã rỉ ra nước nhưng không nhận được chút đồng tình nào. Cái Hồng rắn chắc càng lúc di chuyển càng nhanh thêm.
Đúng lúc này tiếng động đột phá vỡ hình ảnh dâm mỹ trong tích tắc.
Cốc cốc ...
"Lâm tổng, có văn kiện cần ngài phê duyệt, tôi có thể vào không?"
Là tiếng của trợ lý.
Bạch Phong Tịch giật mình, khoang miệng cũng vì thế mà căng chặt chèn ép cự vật bên trong. Lâm Hạc Hiên nhìn cảnh tượng này lại có ý nghĩ khác. Y mở miệng
"Vào đi"
Bạch Phong Tịch trốn dưới gần bàn bị phong kín, dù biết người vào sẽ không thấy được nhưng vẫn vì sợ hãi mà hô hấp nhanh hơn vài phần.
Cậu đối với Lâm Hạc Hiên lắc đầu nguầy nguậy nhưng y không thèm đặt ý kiến của Bạch Phong Tịch vào mắt.
Trợ lý đẩy cửa bước vào. Như thường lệ nêu lên báo cáo tóm tắt.
Lâm Hạc Hiên cũng không để yên cho Bạch Phong Tịch như vậy. Y túm lấy tóc cậu dùng lực ấn vào, người ở dưới gầm bàn chỉ có thể bị động mở miệng to hết mức có thể. Lại cố gắng không để bản thân phát ra thanh âm.
Bên má bị cự vật đâm đến phồng cả lên, nước bọt từ khoé miệng liên tục chảy xuống.
Lâm Hạc Hiên tự nhiên đối đáp với trợ lý, tay phải ký tên trên văn kiện, tay trai ở dưới bàn mạnh mẽ chèn ép.
Trợ lý không phát hiện ra điều gì bất thường cứ thế rời đi.
Lúc này Lâm Hạc Hiên không kiên nể gì gấp rút đâm thọt vài lần ở lần cuối cùng đâm tọt 1 phát vọt tới tận cuống họng Bạch Phong Tịch rồi phóng tinh.
Bạch Phong Tịch nhịn xuống cơn nôn ói của mình, nước mắt nước mũi cũng chảy ra, củi mặt ho khan
"Khụ khụ... Hộc"
Lâm Hạc Hiên muốn chạm vào cậu lại bị cậu hất tay ra. Lau đi vết tích chảy dài trên cằm Bạch Phong Tịch dựa vào bàn mà đứng dậy.
"Lâm tổng hài lòng rồi chứ? Anh không phải là người thất hứa đâu ha?"
2 người tan rã trong không vui, Lâm Hạc Hiên cũng không ngăn cậu rời đi.
Bạch Phong Tịch chạm lên khoé môi, ách, hình như rách da rồi, nhịn không được mà chửi ra miệng.
"Shit, tên khốn bệnh hoạn"
"Hệ thống, ngươi sạc đầy pin chưa thế?"
"Kí chủ vất vả rồi, tạm thời có thể không cần tăng độ hảo cảm nữa"
Nếu không phải độ hảo cảm ở chỗ anh em họ Tần và Sở Ngôn Trì kia quá khó kiếm, cậu ta cũng không cần thiết phải chịu khổ mà chạy đến chỗ tên biến thái này.
~~~
Đúng như lời hệ thống nói bên đoàn phim đã bắt đầu tuyển lại ca sĩ hát nhạc phim.
Thông tin này cũng không được công bố rộng rãi, nhà sản xuất chỉ đặc biệt liên hệ với người trong giới. Fam hâm mộ chỉ nghe được tiếng gío phong phanh chứ không rõ nội tình.
Trước khi tới trường quay Dạ Phàm có dử dụng vảy cá koi tăng may mắn để tăng chỉ số ca hát. Không ngờ vô tình nghe được 1 thông tin thú vị khác từ miệng nhân viên trường quay.
Người đầu tiên được chọn cho ca khúc chủ đề kia cư nhiên lại là Sở Ngôn Trì.
Đã là người quen biết không phải càng dễ cho Dạ Phàm hành sự sao.
Tối hôm đó về đến nhà Dạ Phàm lập tức ghi âm một đoạn hát của bài hát chủ đề sau đó gửi cho Sở Ngôn Trì, vờ như không biết hắn ta sẽ trở thành người hát ca khúc kia.
[Xin lỗi vì làm phiền anh vào lúc khuya như vậy, có 1 bài hát tôi rất thích nhưng người xung quanh không có ai rành về mảng này như anh. Có thể cho tôi vài góp ý được không?]
[Được]
[File ghi âm]
Dù kĩ thuật Dạ Phàm chưa dám nói tới nhưng ở trong không gian hệ thống cậu đã luyện tập bài hát này đến ngán ngẩm rồi. Phân tích tâm.
Dù kĩ thuật Dạ Phàm chưa dám nói tới nhưng ở trong không gian hệ thống cậu đã luyện tập bài hát này đến ngán ngẩm rồi. Phân tích tâm lý nhân vật trong câu chuyện, đặt mình vào hoàn cảnh đó. Cậu tự tin về phần tình cảm muốn biểu đạt sẽ không thua kém ai.
Nhưng nếu muốn hát 1 bài hát khác khẳng định sẽ kém hơn rất nhiều.
Giọng hát của Dạ Phàm có một loại âm sắc khá đặc biệt dễ khiến người khác ghi nhớ, dù kĩ năng chưa đủ thuần thục để khống chế nó.
Đến khi hồi phục tinh thần Sở Ngôn Trì phát hiện ra bản thân đã liên tục nhấn vào nút replay (nghe lại).
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]