Bạch Phong Tịch cắn răng thầm cảm thấy nực cười. Cậu ta đã từng hi vọng ở kiếp sống này mọi thứ có lẽ sẽ khác đi nhưng đúng là như vậy nhỉ. Tên khốn này luôn dùng cách thức tiêu cực như vậy ép cậu ta phải trở về bên cạnh y, cho dù người y thực sự yêu cũng không phải là cậu ta.
Cậu mở miệng liền không nhịn được khinh bỉ 1 phen
"Xem ra Lâm tổng đúng là bận trăm công nghìn việc"
Lâm Hạc Hiên cũng không thấy tức giận, y càng thích nhìn dáng vẻ Bạch Phong Tịch xù lông hơn. Bàn tay vẫn không ngừng việc đang dở, nắm lấy tóc người nọ mà nhấn vào khiến cự vật càng sâu thêm trong miệng hắn ta. 2 người lại cứ nói chuyện giống như trong phòng không còn ai khác ngoài họ.
"Đúng vậy nhỉ, nghĩa là cậu đang chen ngang việc quan trọng của tôi đấy. Nếu cậu đến chỉ để nói vậy thì ra ngoài nhớ đóng cửa, không tiễn"
Lâm Hạc Hiên làm như quang minh chính đại muốn đuổi khách. Thực chất y biết Bạch Phong Tịch không thể đi được ngay lúc này.
Quả nhiên, Bạch Phong Tịch vẫn đứng nguyên tại chỗ, miệng lưỡi trơn tru.
"Tôi có việc riêng cần nói với Lâm tổng. Không biết ngài có thể cho tôi vinh hạnh này được không?"
Ánh mắt liếc xuống con người nãy giờ không có tôn nghiêm mà vẫn chôn mặt vào há.ng Lâm Hạc Hiền.
"Cậu biết đấy, khiến tôi bỏ dở giữa chừng "công việc" của mình, không biết cậu có gánh được hậu quả đó không?"
Lâm Hạc Hiên cười đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-tro-thanh-nguoi-noi-tieng/3738866/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.