Ngón tay Tần Viễn bị tầng tầng lớp thịt nóng hổi bao bọc, hô hấp hắn theo đó dần trở nên nặng nề.
Lép nhép, lép nhép ....
"Hức... Không thể nữa......"
Ngón tay Tần Viễn nhấn xoay vòng nhấn xuống, Dạ Phàm bỗng nhiên cảm thấy địa phương phía sau tê rần
"Á, em ra!"
Phụt... Chất lỏng đặc sệt nhỏ giọt, thấm lên quần Tân Viễn.
Tuy nhiên hắn không hề để tâm tới, ngón tay vừa rút ra, lỗ nhỏ vì trống trải mà khép mở như mời gọi. Hắn nâng mô.ng nhỏ của Dạ Phàm đối diện với mặt mình
"Nhạy cảm thật đấy, em vừa bắn chỉ với 2 ngón tay của anh à"
Dạ Phàm phốc cái mặt đỏ như tôm luộc, khó chịu mà uốn éo thân mình
"Hừ, còn không phải do anh trêu chọc em nãy giờ sao?"
Tần Viễn ngả ngớn nhếch môi, ánh mắt tối tăm
"Ồ, vậy anh phải đền cho em mới được"
Dứt lời, đầu lưỡi vươn ra tiếp xúc với nơi ngón tay hắn vừa rời đi. Vì đã mở rộng trước đó nên không cần dùng lực đã trượt vào trong.
"Ha... Ah... Anh, anh làm gì. Đừng, chỗ đó bẩn lắm"
Cảm giác lạ lẫm khiến Dạ Phàm muốn cong đuôi bỏ chạy nhưng Tần Viễn đã giữ eo cậu lại.
"Không phải em nói đã rửa kĩ rồi sao?"
"Không, không có... Dạ Phàm cũng không nhớ rõ bản thân đã trả lời cái gì nữa.
"Không sao, vậy để anh đến làm sạch cho em nhé! "
Âm cuối phát ra 1 cách mơ hồ, vì đầu lưỡi của hắn bận chu du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-tro-thanh-nguoi-noi-tieng/3729334/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.