Chương trước
Chương sau
Dạ Phàm không ngờ sau bức vẽ Tần Viễn mà cậu ngẫu hứng vẽ ra lại được cộng thêm 2 điểm hội hoạ, điều mà trước đây chưa từng xảy ra.

"Hệ thống, chuyện này là thế nào?"

"Là Lão sư dạy vẽ chấm điểm cho cậu đấy. Ông ấy bảo tranh cậu vẽ đã có hồn hơn rồi, đây là sự tiến bộ vượt bậc, nên thưởng"

Sau khi xin lời khuyên từ Tần Viễn cũng đã có thêm 1 công ty giải trí khác gửi lời mời đến cậu. Nhưng Dạ Phàm nhận thấy lời Tần Viễn nói rất đúng hiện tại cậu mới có 1 chút tên tuổi, chuyện chọn công ty quản lý vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Cho nên nói Tần Viễn tính hết rồi, đợi qua 1 thời gian nữa. Các công ty lớn chưa kịp tìm đến Dạ Phàm thì người đã bị hắn thu vào tay.

Lần Trước nghe Bạch Phong Tịch kể cậu ta đang chuẩn bị ra mắt Album, vậy nghĩa là nếu tính theo mốc thời gian trong cuốn Tiểu thuyết "Vạn nhân mê nghịch tập" mà Dạ Phàm xuyên vào

thì hẳn là sắp đến lúc đó rồi nhỉ. Bộ phim hành động làm mưa làm gió trên toàn nước. Thậm chí đã gây tiếng vang cực lớn trên thị trường phim ảnh ở các nước lân cận. Bộ phim chủ đề Mafia "Bày Mưu Tính Kế" sẽ chuẩn bị cast-ing.

Khi đọc tiểu thuyết Dạ Phàm rất ấn tượng với bộ phim điện ảnh này. Thụ chính Bạch Phong Tịch cũng rất thích vai nam chính nhưng cậu ta không giỏi diễn xuất đương nhiên bị đánh rớt từ vòng gửi xe. Thế nhưng vì Album vừa ra mắt kia của cậu ta mà đã được nhà sản xuất liên hệ hát đoạn Nhạc mở đầu Opening cho bộ phim.

Ố, Dạ Phàm cũng sực nhớ ra đó cũng là lúc Bạch Phong Tịch gặp nam phụ còn lại, là 1 ca thần ở thời điểm đó. Cơ mà, hắn tên gì ấy nhỉ? Hình như họ Ngôn? Hay đó là tên nhỉ? (3

Sở Ngôn Trì mà biết Dạ Phàm ngay cả tên hắn ta cũng nhớ nhầm họ và tên chắc sẽ khóc thét mất. (4

Tính nhẩm chắc cũng còn tầm 3 tháng nữa. Trong khoảng thời gian này Dạ Phàm vẫn nên tập trung vào việc gia tăng kĩ năng, chỉ số diễn xuất của cậu đã dậm chân tại chỗ quá lâu rồi.

Chỉ là khi đối diện với khuôn mặt hiền từ và cái roi to tướng trên tay lão sư dạy diễn xuất Dạ Phàm đột nhiên có loại xung động muốn rút lui.

~ww~

Giỡn đủ, Ngôn Trì mới sực nhớ đến việc có người tìm hắn ta.

"Mày nói có người tìm mà. Ai thế?"

Sở Tử Sâm vừa đứng dậy, nghe vậy đột nhiên khựng lại 1 chút, đáp

"Ra nhìn đi liền biết"

Nói xong liền bỏ ra ngoài trước.

Tần Nghị ngồi đợi phòng khách, bộ dáng còn rất ung dung. Nhận được ly nước từ tay cô người làm còn nở nụ cười làm cô nàng xuyến xao 1 trận.

"Cảm ơn"

Nếu Tần Viễn ở đây nhìn thấy cách anh cười chắc sẽ thốt ra 2 chữ "giả dối". C

Tần Viễn tuy bình thường hay lịch sự nhưng đều giữ khoảng cách và rất ít khi cười giả lả với người mình không thích. Nhưng Tần Nghị thì lại trái ngược, anh ta vẫn luôn giữ nụ cười thường trực trên môi, đôi lúc là giả đôi lúc là thật.

Đây là thói quen hình thành khi Tần Nghị tiếp xúc nhiều với những lão cáo già trong tập đoàn. Rất khó để thay đổi.

Sở Tử Sâm xuống đến nơi, không nói không rằng liền ngồi phịch xuống ghế, rất không có phong phạm mà ngã dài lưng ra sau, cũng không ngại mặt quần short ngắn mà banh chân rộng ra. Vì sao à, Sở Tử Sâm âm thầm nghiến răng, cái mông của cậu còn đau quá không thể ngồi bình thường được.

Tần Nghị không thấy rõ mặt do người kia cứ ngửa cổ ra sau, đành "giao tiếp" với con chuột mickey to tướng trên

ao cau.

"Anh cậu vẫn chưa xuống à?"

Giọng Sở Tử Sâm có chút uể oải, vẫn giữ nguyên tư thế khó coi đó

"Đợi tí đi!"

Sở Ngôn Trì sau khi tắt máy tính mới chậm chạp đến nơi

"Còn tưởng khách quý nào, hoá ra là cậu à"

Nói chuyện với Sở Ngôn Trì cơ mặt Tần Nghị mới giãn ra 1 chút

"Thế nào, tớ không được phép đến tìm cậu à. Lâu rồi không đến, xem ra nơi này cũng không thay đổi nhiều mấy nhỉ?"

Sở Tử Sâm vềnh lỗ vai ' Người này từng đến nhà cậu ta à?'

"Tớ xem thay đổi nhiều nhất phải nói đến cậu đấy! Còn tên nhóc này..." Nửa đoạn đầu là nói với Tần Nghị, nửa sau đã quay sang nhìn thằng em mình.

Hắn ta 1 cước đạp vô đùi Sở Tử Sâm

"Nhà có khách mà mày ngồi kiểu gì vậy hả"

"Áu áu..." Sở Tử Sâm bị ăn đau mà bất giác thốt lên thanh âm kì lạ, cái mô.ng nhỏ của cậu a, không biết có còn xài được nữa không. Đau quá!

"Còn không phải do anh hại em té ngã à"

Sở Tử Sâm nổi điên, mặc cho có người lạ ở đây mà túm ống quần Ngôn Trì. 2 người lại bắt đầu giằng co cãi nhau.

Tần Nghị không nhịn được mà phì cười



"2 người vẫn giống hệt như lúc nhỏ, không lúc nào là không gây nhau"

Sở Tử Sâm tạm thời "đình chiến"

"Lúc nhỏ? Chúng ta có quen biết nhau à?"

"Mày không nhớ đây là ai à?"

Sở Tử Sâm lắc đầu nguầy nguậy, vừa xong liền thấy thằng anh đáng ghét của mình nở nụ cười cực kỳ gian xảo.

Tần Nghị chớp mắt, chợt nghĩ đến điều gì, khuôn mặt chốc lát hơi khó coi

"Trì, đừng nói là cậu định...."

Nhưng không gì có thể ngăn được Sở Ngôn Trì ý đồ muốn làm mất mặt em trai mình

"Kì thật đấy, hồi nhỏ mày còn quỳ dưới chân đòi lớn lên phải cưới người ta cho bằng được mà. Sao có thể quên được chứ?"

Tần Nghị ôm đầu không dám nhìn thẳng.

Kinh ngạc nhất phải nói đến Sở Tử Sâm

"Anh nói xàm cái gì? Em sao có thể...."

Nói chưa hết câu, dường như có 1 vài hình ảnh mơ hồ xẹt qua não cậu. Câu chuyện này ngược lại có chút quen.

"Để anh nhắc cho mày nhớ. Lúc mày mới 4 tuổi đã chạy theo đuôi người ta, 1 câu Nghi tỷ tỷ 2 câu Nghi tỷ tỷ. Bố mẹ lôi mày về nhà mày còn khóc lên khóc xuống đấy"

Sở Tử Sâm hiện tại mới mang máng nhớ ra đúng là có loại chuyện như vậy. Nhưng chuyện xảy ra đã rất lâu, đến khuôn mặt người kia như thế nào cậu ta còn chẳng nhớ nổi nữa.

Ánh mắt dò xét Tần Nghị từ trên xuống dưới

"Anh nói bậy, Nghi tỷ tỷ không phải là con gái sao?"

Dứt lời đã thấy Tần Nghị nở nụ cười kì quái.

Sở Ngôn Trì tung 1 đòn trí mạng, vẻ mặt trông rất hả hê

"Người ta vốn là nam nhân là do mày hiểu lầm đó là nữ. Hồi nhỏ có lần anh mày giải thích rồi đấy nhưng mày không chịu nghe, còn bảo anh chọc mày"

Sở Tử Sâm nhìn chăm chăm Tần Nghị muốn có được câu trả lời thoả đáng từ anh

Rốt cuộc Nhận được cái gật đầu

"Đúng vậy, tôi chính là người mà lúc nhỏ cậu đòi cầu hôn đấy!"

"Ha ha ... Anh đùa tôi đấy à?"

Mẹ Tần lúc mang thai đã cầu mong đứa con đầu lòng là con gái nhưng cuối cùng lại là 1 bé trai. Nên vì để chiều theo mẹ mình Tần Nghị đã nuôi tóc dài đến tận khi học trung học mới cắt bớt. Ngay cả quần áo cũng toàn là màu sắc tươi sáng dành cho nữ, dù không đến mức mặc váy nhưng cũng là những bộ đồ quá dễ thương so với 1 bé trai.

Bình thường Tần Nghị và Ngôn Trì 2 người đều là gặp nhau ở bên ngoài hoặc ở Tần gia. Đây là lần đầu tiên sau hơn 17 năm Tần Nghị mới bước chân vào chỗ này, cũng là 17 năm anh không gặp mặt cậu nên Sở Tử Sâm không nhớ anh cũng phải.

Lấy lại tinh thần Tần Nghị rất nhanh bỏ qua loại chuyện xấu hổ kia

"Lâu rồi không gặp, bé con"

2 chữ bé con kia giống như kích thích toàn bộ kí ức đã ngủ quên trong đầu Sở Tử Sâm.

T'~n

Tập tiếp theo của show "Sống thật sống khoe" dưới sự chờ mong của hàng vạn netizen cuối cùng cũng công chiếu.

(Tôi chờ tới ngày chiếu lâu lắm rồi đấy, không thể 1 tuần chiếu 2,3 tập gì đó sao?]

(Chờ muốn mòm đít, cuối cùng cũng chiếu rồi)

(Tui chỉ đợi để xem người bế bé Dạ Phàm nhà tui là ai thôi] (1)

1 tay vòng qua cổ, tay còn lại vòng qua chân, động tác mượt mà giống như đã từng làm qua vô số lần.

Tần Viễn nhẹ nhàng nhấc Dạ Phàm ở trong tay.

Edit còn rất có tâm gắn vô số hoa hồng cùng trái tim cùng lúc bay phấp phới quanh khung cảnh này.

(Trời ơi là thật kìa... Má ơi thánh thần thiên địa ơi Tần thần đang bế công chúa 1 chàng trai khác kìa]

(Tui phải lau mắt kính trên chục lần rồi đấy, còn tưởng bản thân nhìn nhầm cơ]

[Hậu kì cỡ này còn không thành 1 câu chuyện tình lãng mạn mới là lạ đấy]



Những người khác trố mắt đứng nhìn.

Biểu cảm của Diệp Hạo Lâm là hài hước nhất, có cảm giác giống như tròng mắt sắp rớt ra tới nơi vậy.

Đạo diễn còn rất có tâm mà phóng to biểu cảm của mọi người lên.

[Ha ha... Cười chế.t mất, nhìn mặt Lâm Lâm hài hước quá đi mất]

[Có vẻ sau chương trình sẽ nhận được 1 rổ me me * của ẻm đấy! Đạo diễn là cố ý phải không?) •

(Sao cái cô nhược Khê này luôn tỏ vẻ khó chịu với mọi người thế)

[Kiểu này fan còn bênh được mới là kì lạ đấy]

[Hạ Vy à, dù sao chị cũng là thị hậu, có thể khống chế biểu cảm lại không, sao lại nhìn 2 người kia cười gian quá vậy] (3

(Hạ Vy nói thật đi, chị cũng ship otp giống êm đúng không]

Camera man đi theo sau đi Tần Viễn 1 tiếng cạch, ngăn lại ở bên ngoài. Đạo diễn muốn mọi người hưởng thụ cảm giác này nên giữ nguyên toàn cảnh. Vừa đóng cửa xong liền chuyển qua cảnh khác.

Dân mạng không nhìn được bên trong phòng xảy ra điều gì liền kêu réo không ngừng.

(Sao lại chuyển cảnh rồi Mị muốn xem chuyện gì xảy ra ở bên trong, mị muốn xem. Đạo diễn ơi!!!)

(Bên trong khẳng định còn có camera mà, Làm sao để xem được đây. Nạp VIP được không. Cầu xin đạo diễn đó, cầu xin nhà sản xuất đó]

Rất tiếc, dù kêu gào thế nào netizen cũng không có được cái phúc lợi kia.

Cảnh tiếp theo Dạ Phàm xuống đến phòng khách nhìn thấy Tần Viễn thân hình to lớn không nhét vừa sô pha, tâm trạng bứt rứt quyết định lại gần đắp chăn cho người ta. Cơ mà đắp 2 lần chân không lộ thì tay cũng lộ ra bên ngoài, kéo thế nào cũng không xong.

(Phụt . ha ha .. cảnh này không phải nên lãng mạn lắm à. Sao vô tay Bé nhà lại hề hước vậy kìa. (>U
(Cười chếch tôi. Nhìn mặt Dạ Phàm hoảng hốt chưa kìa]

(Tần Thần không thích người khác chạm vào người mình đâu, anh ấy mà nổi giận thì đừng hỏi tại sao?)

Dạ Phàm còn muốn sửa chăn thêm 1 lần nữa thì đột nhiên bị 1 bàn tay nắm lại. Tần Viễn ánh mắt lộ rõ sự khó

chiu

(Đấy, tôi nói mà, Ảnh đế nổi giận thật rồi) •

Comment này vừa dứt lời thì đã thấy khuôn mặt Tần Viên hòà hoãn lại.

Dạ Phàm vừa yếu ớt thốt ra mấy chữ "Tay tôi đau" lập tức hắn liền nới lỏng tay

"Phì, sợ tôi bị lạnh chân à!"

Không nghĩ đến lúc này Tần Viễn lại bật cười, Dạ Phàm đứng nhìn đến ngớ người.

(Ể, Tần thần cười kìa trời. Có ai kịp cap màn hình lại không? Share cho tui với]

(Tui hiểu cảm giác của Dạ Phàm mà.

Ảnh cười xinh quá, dịu dàng đến bất ngờ luôn, tui rung động tổi ]

Dạ Phàm khoe con chuột trên bắp tay của mình, vỗ vỗ ngực.

"Yên tâm, đã hết sốt rồi!"

"Thật không?"

(Phụt ... Tay em không có chuột đâu. Đừng khoe nữa mà Phàm Phàm]

[ Vừa buồn cười vừa trông đáng yêu, cười ngất....Tần thần đừng có cười vào mặt em nó nhá]

Cảnh tiếp theo mới làm lượt bình luận bùng nổ

Tần Viễn Áp sát Dạ Phàm, dùng tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cạu.

(OMG tui đang nhìn thấy cảnh gì đây)

[ Ai tới nhéo tui đi, không phải tui còn nằm mơ đấy chứ. Tần Thần sờ trán con người ta kìa .)

(A a a ... Trời mé ảnh soft kìa, êm cũng muốn được sờ trán ]

(Các phi tần ơi, giờ mị muốn ship cặp này, liệu rằng sẽ không bị đánh chứ?]

(4

Hỏi câu này ra cũng là có nguyên nhân, Tần Viễn trước giờ vốn không thích ghép thành couple với bất kì ai. Fan lâu năm đều biết rõ nên đều tự biết giới hạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.