Chương trước
Chương sau
Tên Dạ Phàm 1

Chỉ số hiện tại

Khuôn mặt: 73

Dáng người: 46

Làn da: 43

Mị lực: 15

Khí chất: 11

Thể lực: 40

Trí lực: 56

Kỹ năng: diễn xuất (32%),ca hát (45%),chơi nhạc cụ (28%),viết thư pháp (52%),Hội hoạ (45%)

Tích phân: 640

Thanh lưu lượng 100.011

Lượng người hâm mộ Dạ Phàm tăng lên đột biến, có thể nói là nhanh như chong chóng. Thế nhưng vẫn chưa đủ, cậu cần cột mốc đạt 200.000 để nhận phần thưởng của hệ thống. Chính là viên thuốc trị bách bệnh kia.

Dạ Phàm nhìn hồ sơ bệnh án mà bác sĩ Hà vừa gửi qua âm thầm lo lắng.

Tần Viễn vẫn luôn để ý Dạ Phàm tất nhiên cũng nhìn ra được tâm trạng cậu thay đổi. Thế nhưng cách 1 đám người hắn hiện tại chưa thể lập tức tiếp cận câu.

"Buổi tối hôm nay các bạn không cần nấu cơm vì... Đạo diễn vỗ tay 2 cái, từ bên trong 1 người đàn ông mặc trang phục đầu bếp bước ra "Giới thiệu với mọi người đây là Mr John đầu bếp nổi tiếng người Mỹ"

"Ông là người sẽ nấu đồ ăn cho các bạn, nhưng để có được thức ăn thì các bạn phải mua đủ số nguyên liệu để ông ấy trình bày món ăn"

Phó đạo đưa đến 1 tờ giấy A4 ghi 1 dãy thật dài

"Thêm 1 lưu ý nhỏ là do ở đây có nhiều nghệ sĩ nổi tiếng nên để tránh ùn tắc giao thông thì mọi người buộc phải đeo khẩu trang và đội mũ khi ra ngoài nhé!"

Đi vào khu chợ đông đúc nếu vác theo camera sẽ dễ gây chú ý nên chương trình đầu tư hẳn cho mỗi camera man là 1 máy ghi hình loại siêu nhỏ có thể bỏ túi được. Và mỗi nghệ sĩ cũng sẽ có camera riêng ở trước ngực."Đây là danh sách tên các loại cần mua, để đạt được chỉ tiêu các bạn phải

mua được ít nhất 80 % những thứ có trong đây"

2 kg thịt heo

3 kg thịt bò

3 kg tôm

2 kg mực

1 kg hành tây

1 kg cà chua

1kg Cà rốt

1 kg khoai tây

Nửa kg Củ cải

Ớt

Giá đỗ

Gừng

Mọi người tụ họp ở bên ngoài bàn kế hoạch

Dạ Phàm mặc dù có sắp xếp của riêng mình nhưng ngại xung quanh toàn người nổi tiếng hơn cậu nên không dám đặt vấn đề trước.

"Trước tiên trừ những người không hoàn thành nhiệm vụ xem những người còn lại gom được tổng cộng bao nhiêu tiền?"

Hoắc Kinh Trì lên tiếng dẫn đầu.

"Có em, Tần Viễn, Dạ Phàm và Anh Hoắc là hoàn thành nhiệm vụ, chỉ không rõ số tiền nhận được có giống nhau không" Hạ Vy chủ động mở phong bì trước "của em có 60 tệ"

Tần Viễn không lấy tiền ra mà chỉ lạnh nhạt đáp "60 tệ" khi được hỏi đến. Dường như hắn không được tập trung cho lắm.



"Của tôi cũng vậy" Dạ Phàm

Nghe vậy Hoắc Kinh Trì mới nheo mắt đưa của mình ra "Của tôi chỉ có 50 tệ, khả năng là do không phải làm nhiệm vụ nên không được nhiều"

"Vậy là tổng cộng chỉ được có 230 tệ"

Nhược Khê định không tham gia do cô cũng không có tiền nhưng nghe được lời này liền nhăn mặt thốt lên

"Ít như vậy, Còn chưa đủ tiền cho 1 bữa ăn tối của tôi"

Dạ Phàm nhìn cô nàng giống như nhìn quái vật vậy. Bình thường một bữa ăn của cậu đều chỉ khoảng 10, 15 tệ, có 230 tệ cậu có thể ăn được hơn 5 ngày đấy.

Hoắc Kinh Trì vốn có thói quen nhận nhiệm vụ lãnh đạo, anh rút tờ giấy trắng trong túi ra bắt đầu phân công công việc."Được rồi, mọi người lên tra xem dùm tôi giá thị trường của mỗi loại thực phẩm. Đầu tiên là thịt heo"

Anh vừa dứt lời liền có người đáp

"1 kg Dao động từ 18 đến 20 tệ tùy địa phương"

Hoắc Kinh Trì do tập trung nên không ngẩng đầu, chưa kịp phản ứng xem ai nói "kế tiếp là thịt bò"

"1kg khoảng 50 tệ, ở trung tâm khả năng sẽ mắc hơn 1 chút"

"Còn tôm?"

"Loại rẻ nhất 25 tệ 1 kg"

Hoắc Kinh Trì lúc này mới nhận thấy điều kì lạ, tra thông tin trên mạng tốc độ như thế nào mà nhanh như vậy? Vừa nghiêng đầu, anh và Dạ Phàm đối mắt nhìn nhau. (1

Dạ Phàm nở nụ cười tươi tắn "Anh còn có gì muốn hỏi lại sao?"

"Cậu có vẻ rất hay đi chợ"

Dạ Phàm không thể nói thẳng ra vì cậu quá nghèo, muốn tiết kiệm tiền nên mới tìm hiểu rất kĩ về giá cả thực phẩm.

"Đại loại vậy"

"Vậy thì bây giờ chia nhóm ra để làm nhiệm vụ nha, như vậy sẽ nhanh hơn"

Hoắc Kinh Trì vừa dứt lời Dạ Phàm đã thấy khoảng trống ở bên phải cậu không còn nữa.

Tần Viễn khoanh tay chủ động đề xuất

"Để nhanh gọn 1 chút, 2 người đứng cạnh nhau vào 1 nhóm đi. Có 1 nhóm sẽ có 3 người"

"Được, cứ như vậy đi, Dạ Phàm và Tần Viễn 1 đội, Hạ Vy và Hứa Vĩ 1 đội. Còn lại 3 người chúng tôi đi chung" Hoắc Kinh Trì thấy tiện nên cũng không phản đối

Không ai thấy được ảnh để ở phía sau len lén thở phào nhẹ nhõm khi kế hoạch của hắn đã thành. Khu chợ gần nhất cách đây khoảng 10 phút lái xe.

"Khoan đã, khu chợ Bình thường vẫn đông vậy sao?" Hạ Vy nhìn đám đông người ra người vào có chút choáng ngợp.

Mắt Hứa Vĩ rất tốt, nhìn từ xa đã thấy bảng hiệu được đặt phía trên

"Có vẻ như hôm nay có lễ hội ẩm thực"

Diệp Hạo Lâm ít được tham gia những loại hoạt động như vậy nên cũng khá hào hứng

"Vậy là chúng ta hên đấy, vừa làm nhiệm vụ vừa được vui chơi lễ hội"

Nhược khê vì tò mò cũng tạm thời dẹp bỏ tính tình tiểu thư, chen 1 chân góp vui.

Dạ Phàm vừa bước vào mấy hàng quán liền tự giác hỏi giá trước, mỗi loại đều hỏi kĩ càng qua vài lần. Mỗi lần cũng đều trả giá rất sát, vừa đủ cho người bán lấy vốn, vừa tiết kiệm túi tiền cho cậuTần Viễn nhìn Dạ Phàm hăng hái như vậy cũng không tiện cắt ngang.

Đột nhiên không biết từ đâu có 1 đoàn học sinh rất đông đi chung với nhau thành 1 cụm kéo tới. Tần Viễn sợ 2 người bị lạc nhau nên liền kéo gần khoảng cách lại .

Không nghĩ là do quá mê mua đồ Dạ Phàm bị người phía sau đẩy ngã. Tần Viễn muốn đỡ nhưng bị va phải vai của 1 người khác, kết quả là không kịp đưa tay ra.

Trước khi mặt chạm đất Dạ Phàm kịp dùng tay đỡ lại nhưng không rõ lúc ngã quẹt trúng gì rồi, cảm giác hơi nhói đau.

Mặc cho bả vai bị đụng trúng Tần Viễn lập tức chạy đến đỡ Dạ Phàm. Hắn không kéo Dạ Phàm dậy ngay mà kiểm tra chân của cậu.

Dạ Phàm cảm nhận 1 làn da ấm nóng chạm vào mu bàn chân cậu, nhẹ nhàng như gãi ngứa.

Tông giọng Tần Viễn rất trầm, cũng rất đáng tin cậy

"Cậu bị thương rồi, để tôi cõng cậu, đừng đi nữa"

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Dạ Phàm đều nhất nhất làm theo, không có mở ra lời từ chối.

Tần Viễn dáng người cao dong dỏng, thân hình lại đẹp, cộng thêm cái khí chất ngời ngời có sẵn trên người hắn vốn đã làm nhiều người chú ý đến. Đột nhiên lại có thêm 1 Dạ Phàm được hắn cẩn thận cõng trên lưng, tạo thành một tổ hợp khiến tất cả những ai đi qua cũng phải ngoái đầu lại nhìn. Dù không thấy rõ mặt cũng không thể phớt lờ được sự hiện diện của bọn họ.Đã có vài cô gái trẻ xung quanh đã chuyển sự chú ý đến chỗ bọn họ



Cô A đẩy eo cô B

"Mày nhìn phía trước xem"

Cô B "Ồ, hàng xiên que này cũng ngon đấy"

Cô A bực bội vỗ vào đầu cô B

"Không phải, mày cứ ăn với chả uống, nhìn 2 người nam đối diện chúng ta kìa"

Cô Bồ lên

Cô A "có phải rất có cảm giác là 1 đôi không, người nam nhân thân hình cao cõng chàng trai kia rất cẩn thận đó"

Cô B "tao hiểu, tao hiểu mà. Đầu tao lập tức nhảy số ra 1 ngàn câu chuyện í".

Cô B với tính cách ham ăn này vốn là 1 tiểu thuyết gia chuyên viết truyện ngắn về mảng đam mỹ, tên Là Diệu Diệu. Hiện tại cũng đã có 1 lượng fan nhất định trên weibo. Nhưng dạo này cô đang bị bí ý tưởng.

Cô B thấy 2 người nọ sắp rời khỏi tầm mắt liền kéo cô A đi theo phía sau.

Cô A, lú đầu nhỏ ra khỏi cái bảng hiệu 2 người vừa núp

"Theo dõi như này có giống biến thái quá không?""Mày cứ lo xa, làm như bọn họ là người nổi tiếng không bằng... Úi"

Vừa lui ra đột nhiên cô nàng đụng phải 1 người khác cô liền ríu rít xin lỗi. Người nọ không nói gì mà chỉ lo giữ đồ vật trong túi đeo trước ngực mình. Cô nàng không nhìn rõ được đó là gì, chỉ loáng thoáng thấy đó có màu đen sẫm

Người nọ có vẻ bực dọc

"Đi đứng cho cẩn thận vào"

DIỆU DIỆU không dám nói gì vì đây là lỗi của cô khi không nhìn đường.

~~~

Do quá cao nên Tần Viễn phải cúi xuống để Dạ Phàm xem hàng và nói chuyện với người bán. Dù cách đứng khuỵu gối này đứng lâu không khác gì cực hình nhưng Tần Viễn không có bất kỳ phàn nàn gì cả.

Dạ Phàm thấy hắn cực khổ cũng là nhanh chóng mua xong liền đổi sang món khác. Khoảng cách giữa 2 người dần được thu hẹp lại. Dạ Phàm vòng tay lên cổ Tần Viễn 1 cách rất tự nhiên.

"Xin lỗi vì đã bắt Ảnh để làm trâu làm ngự... Khụ... Xin lỗi vì bắt anh phải cõng như thế này nhá"

Dạ Phàm thuận miệng định nói làm trâu làm ngựa nhưng cảm thấy so sánh ảnh đế với động vật thì quá không có đạo đức đi nên lời vừa đến nơi liền đổi lại.

Tần Viễn không nhịn được mà phì cười

Dạ Phàm ngớ ra "Anh cười cái gì đấy?" Đầu cậu ngoẹo sang 1 bên muốn nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tần Viễn nhưng hắn lại quay mặt về hướng khác, vội vàng nghiêm mặt lại trở về như bình thường

"E hèm, tôi không cười, là cậu nghe nhầm rồi đấy"

Chân Dạ Phàm đang ở 2 bên mạng sườn Tần Viễn, cậu cố tình ghìm chân lại

để Tần Viễn ăn đau. Ai ngờ hại người không được lại còn hại mình, cái chân bị đụng rách da bị quẹt trúng muốn nứt ra, đau điếng.

"A đau, đau.."

Tần Viễn lập tức ngừng bước, lo lắng hỏi

"Đụng trúng vết thương rồi phải không? Hay chúng ta về chỗ nghĩ trước nhé, ở đó có hộp sơ cứu"

Dạ Phàm nhăn mặt nhưng vẫn lắc đầu từ chối

"Không sao, còn 1 món nữa thôi, tôi chịu được"

Vì Dạ Phàm hiểu biết nhiều nên được Hoắc Kinh Trì tin tưởng giao cho khá nhiều món trong danh sách. Mua mãi vẫn chưa xong.

Tần Viễn chỉ có thể cười trừ

"Bằng cái chân nhỏ này của cậu nghĩ có thể kẹp trúng tôi à"

Dạ Phàm chắp tay xin tha

"Tần thần, tôi biết sai rồi!"

"Ngoan nào, không quậy nữa" giọng điệu cưng chiều đến cực điểm

Diệu Diệu túm áo cô bạn mình, cực kỳ hào hứng mà cười sảng

"Trời ơi coi kìa ảnh soft quá, cưng chiều người yêu quá. 2 anh mà nói không phải người yêu tạo không tin đâu"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.