Dạ Phàm dựa lưng vào cây cột gần đó, 2 mắt lim dim đánh vào nhau.
" Phàm Phàm…"
Giọng ai mà ngọt ngào như vậy, nghe mà lỗ tai muốn mang thai luôn. Cơ mà Lưu Triết sẽ gọi tên cậu như vậy sao?
Dạ Phàm bừng mở mắt thì đã thấy Diệp Hạo Lâm chắn phía trước cậu, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc, lắp bắp mở miệng
“Cậu…cậu… bạn của cậu thế mà lại là Ảnh đế…?”
Cơn say của Dạ Phàm đột nhiên bay đi hơn phân nửa.
Chúa hãy nói là con nhìn nhầm đi, tại sao người xuất hiện lại là Tần Viễn chứ.
Cuối cùng Dạ Phàm bước lên xe trong ánh mắt hâm mộ lẫn “ghanh tị” của Diệp Hạo Lâm.
Người nọ đột nhiên triệt để quên mất cậu, rất chân chó mà tạm biệt Tần Viễn
“Tần ảnh đế lái xe cẩn thận ạ!”
Dạ Phàm bĩu môi, đúng là fan cuồng có khác. Lại phát hiện ánh mắt ảnh đế thông qua kính chiếu hậu nhìn mình, Dạ Phàm hết cách hoá giải sự ngại ngùng này. Chỉ đành giả vờ ngủ gật.
Chỉ là không ngờ từ ngủ “giả” thành ngủ “thật” Dạ Phàm thực sự ngủ say như chế.t, Tần Viễn đưa cậu về biệt thự Tần gia cũng không hề hay biết.
Tần Viễn nhấc bổng Dạ Phàm lên 1 cách nhẹ nhàng nhất có thể, đã có lần đầu tiên nên lần thứ 2 này ẵm người rất thuận tay. Dạ Phàm cư nhiên không có tỉnh lại, chỉ là chép miệng tìm tư thế thoải mái nhất rồi ngủ tiếp.
Tần Viễn bị điệu bộ đáng yêu của cậu đánh gục, kiềm lòng không được mà cúi người đặt một nụ hôn phớt nhẹ nhàng lên má cậu. Thế nhưng lúc hôn xuống lại tiếp xúc với bề mặt mềm mại co giãn, Tần Viễn đổi từ hôn nhẹ sang cắn.
Dạ Phàm tuy ngủ nhưng có vẻ vẫn cảm nhận được chút cơn đau, cậu hơi khó chịu nghiêng đầu. Tần viễn đương nhiên biết giới hạn mình ở đâu, chỉ mút nhẹ rồi lập tức buông ra. Ở Trên má Dạ Phàm để lại 1 vệt hơi hồng hồng khả nghi.
Tần viễn không đến nhà chính mà đi thẳng đến toà phụ của mình. Không suy nghĩ nhiều mở cửa phòng chính chủ, đặt Dạ Phàm xuống cái giường bản thân vẫn hay nằm.<code> Dạ Phàm muốn quay người tìm 1 tư thế thoải mái hơn ngủ nhưng phát hiện ra xoay kiểu gì cũng không được. Luôn có 1 vật nóng ấm áp sát cậu, muốn tiến cũng không được lùi cũng không xong. Dạ Phàm bị hun nóng đến tự động tỉnh lại. Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là khuôn mặt cực kỳ điển trai được phóng to ở khoảng cách gần. Lông mi dài đậm như được tô vẽ, sống mũi cao thẳng không nếp gấp, nhân trung sâu dày. Con có đôi môi hồng nhạt khẽ mở hờ như mời gọi. Úi bậy, mời gọi gì cơ... Điều quan trọng hơn là tại sao cậu và Tần Viễn lại nằm cùng 1 giường như thế này, và còn trong tư thế đầu gối tay ấp nữa chứ. Từ lúc bước lên xe Dạ Phàm đã không còn 1 chút kí ức nào nữa rồi. Ngắm trai đủ Dạ Phàm muốn tìm cách thoát khỏi vòng tay người nọ mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Thế nhưng trời cũng không theo ý cậu, Dạ Phàm vừa động nhẹ thì người kia đã mở mắt tỉnh dậy. Trong phút chốc, cả 2 cặp mắt đối diện nhìn nhau không rời đi được. "À... Anh còn định nhìn tôi đến khi nào, có thể nới lỏng tay ra được rồi chứ?" Dạ Phàm cố che giấu ngại ngùng nơi đáy mắt nhưng vẫn bị Tần Viễn nhìn thấu hết thảy. "Cậu là loại người lợi dụng xong bỏ chạy sao?" Nói vậy nhưng Tần Viễn vẫn buông cánh tay vòng phía sau eo Dạ Phàm ra. "Lợi dụng? Anh nói cái gì cơ" Cậu đứng dậy khỏi cái giường to hạng sang kia tuy có chút luyến tiếc sự ấm áp và êm ái vừa rồi nhưng động tác vẫn rất dứt khoát. "Đêm qua cậu nằng nặc đòi ngủ với tôi cho bằng được, còn không cho tôi sang phòng khác ngủ. Cứ ôm tôi cứng ngắc như vầy " Tần Viễn còn rất có tâm diễn tả lại cách Dạ Phàm ôm mình, biểu cảm khuôn mặt rất đáng đánh đòn. Mà hắn mô tả quá chân thật làm suy nghĩ của Dạ Phàm có chút lung lay. Đúng là cậu không nhớ gì chuyện sau đó cả nhưng tính xấu khi uống rượu không đến mức như vậy chứ. Dạ Phàm không muốn nấn ná mất mặt thêm, đành cho qua "Nếu vậy thì thật sự xin lỗi vì đã làm phiền anh và cũng cảm ơn anh vì đã cho tôi ngủ nhờ đêm qua. Tôi có việc nên phải về trước đây" Lúc Dạ Phàm cầm đến nắm cửa lại nghe thanh âm nam tính kia vang lên. "Ở lại ăn sáng luôn rồi đi" Dạ Phàm chỉ nghĩ là người nọ cố tình trêu chọc mình, từ chối thẳng "Tôi tạm thời chưa thấy đói lắm, cảm ơn anh vì đã mời" Nói xong liền dập cửa rời đi. ••• Dạ Phàm lúc này đang sắp xếp đồ đạc của mình gọn gàng vào vali 2 ngày trước "Dạ Phàm chuẩn bị đi, 3 ngày nữa cậu sẽ tham gia chương trình thực tế". "Show thực tế? Cháu á?" "Ừ là show Sống thật, sống khoẻ" Diễn viên tuyến 18: dùng để ám chỉ những diễn viên kém nổi, thường chỉ đóng vai phụ hoặc danh tiếng và năng lực chưa tới đâu, nói nôm na là “vô danh tiểu tốt" "Cậu may mắn đấy lẽ ra người tham gia là nam 3 nhưng người ta gặp trục trặc nên suất này nhường lại cho cậu" Lưu đạo đúng là mang vẻ mặt đầy miễn cưỡng khi nói lời này. Cơ hội tốt thế này đương nhiên không thể bỏ qua, Dạ Phàm lập tức nhận lời, cảm ơn rối rít. Đến khi Dạ Phàm đi mất hút thì từ trong góc tối 1 người khác đi ra. Lưu đạo chống tay "Như vậy đã hài lòng rồi chứ, nhà đầu tư?" Diệp Hạo Lâm lại không cảm thấy có vấn đề gì, rất kiêu ngạo gật đầu "Ngài làm tốt lắm!" Đúng vậy, không có may mắn gì hết, tất cả đều là Diệp Hạo Lâm 1 tay sắp xếp. Lần này xem như là trả nợ lúc trước Dạ Phàm đã giúp cậu ta, sau này xem như không còn ai nợ ai nữa Dạ Phàm đón xe đến chỗ hẹn của chương trình. Vì lần đầu tham gia show thực tế, cũng chưa có công ty phía sau hỗ trợ nên có hơi lo lắng, kết quả chuẩn bị nhiều hơn dự đoán. Vì để nhét đủ vali Dạ Phàm đã ép chặt hết mức có thể. Lúc đến nơi Bác tài phụ cậu xách vali xuống mà tái mét cả mặt, vội vàng phóng xa chạy mất. Cậu phát hiện từ lúc cậu gần đến nơi, máy cảm ứng camera trong não cậu reo liên tục. Nghĩa là chương trình đã bắt đầu quay từ lúc cậu bước xuống xe. Đương nhiên cậu Không thể nào nghĩ ra được người vừa ôm ấp mình hôm trước cũng có mặt ở đây. •••• TÓM TẮT NỘI DUNG DẠ PHÀM kiếp trước tên Thẩm Trù, xuất thân là thiếu gia Nhà Giàu của 1 gia tộc lớn Nhưng cha không yêu mẹ không thân, vị trí ở trong nhà vô cùng xấu hổ. Lớn thêm 1 chút thì gia đình phá sản, cuối cùng lựa chọn con đường êm đềm làm công ăn lương -Giáo viên. Nhưng ai nghĩ, nghề nghiệp này cũng tồn tại nguy hiểm tiềm tàng. Thẩm Trù bị 1 nữ sinh vì mến mộ sinh thù hận đâm ch.ế.t. Trọng sinh thành Dạ Phàm, một nhân vật pháo hôi không có mấy đất diễn trong cuốn tiểu thuyết cẩu huyết cậu đọc Gần đây. Tên "Vạn nhân mê nghịch tập" mà nhân vật chính công thụ trong truyện là Lâm Hạc Hiên và Bạch Phong Tịch. Thân mang hệ thống tiến thẳng vào giới giải trí. TÓM TẮT TÊN NHÂN VẬT DẠ PHÀM: nhân vật chính (thụ) sinh viên, diễn viên mới nổi, Có bàn tay vàng, hệ thống. Đời trước là thiếu gia sa cơ thất thế, có nhiều tài lẻ. TẦN VIỄN: nhân vật chính (công),ảnh đế, trước mỏ hỗn, sau phải chạy đi theo đuổi vợ. TẦN NGHỊ: Anh trai Tần Viễn, tổng giám đốc Tần thị. Tần Nhất Thiên: con trai Tần Nghị, Dạ Phàm đang tạm thời làm gia sư cho cậu nhóc Ông nội Tần, Tần Hạo: dẫn đầu Tần gia, rất yêu thích Dạ Phàm. Bạch Phong Tịch: thụ chính trong tiểu thuyết "Vạn nhân mê nghịch tập", trọng sinh, có hệ thống (ẩn),thuộc tính tâm cơ nhưng thích giả ngay thẳng. Lâm Hạc Hiên: Công chính trong tiểu thuyết "Vạn nhân mê nghịch tập", tổng tài Lâm thị, thuộc tính tra công quay đầu. Phạm Phạm: bạn thân là nữ duy nhất của Dạ Phàm Lưu Triết: bạn trai Phạm Phạm, người mẫu nổi tiếng. Hay ra tay giúp đỡ Dạ Phàm khi được nhờ vả Sở Tử Sâm: Lớp trưởng, bạn học chung với Dạ Phàm. Diệp Hạo Lâm: cha là tài phiệt đời thứ 2, mẹ là nghệ sĩ nổi tiếng. Nay cũng theo con đường nghệ thuật. Lưu ý: fan cuồng của Tần Viễn. Còn có.... (Thuộc tính ẩn) Dạ Kiêu: Cha Dạ Phàm, hiện đang bất tỉnh, người thực vật. Tống Thần: người đại diện của Tần Viễn. </code>
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]