Chương trước
Chương sau
“Kít… Kít…Kít…”

“Bịch… Bịch… Bịch”

"Này… Ghi điểm "

Tiếng giày ma sát với sàn nhà, tiếng bóng rổ va đập mặt đất và tiếng la hét của mọi người tạo nên hỗn hợp thanh âm dội thẳng vào tai Dạ Phàm.

“Nhiệm vụ phó tuyến: tham gia trận đấu giúp đội nhà chiến thắng. Thời hạn đến hết trận đấu. Phần thưởng: 3 điểm chỉ số, 40 tích phân. Hình phạt: hói”

Bình thường bị giao nhiệm vụ khó Dạ Phàm sẽ hay khóc than 1 lúc rồi mới thực hiện mà lần này thái độ tiếp nhận có vẻ an tĩnh lạ thường.Nó không nghĩ với cái thể lực tệ hại của mình Dạ Phàm có thể hoàn thành nhiệm vụ 1 cách dễ dàng.

“Kí chủ có vẻ rất bình tĩnh”

“Mi muốn tao nói cái gì? Nói chuyện thất thố 1 chút thì mi liền bảo tao làm tổn thương đến tâm sinh lý gì đó của mày, tao còn dám lên tiếng à?”

Dạ Phàm lập tức nói vặn lại

Hệ thống như ngưng vài giây để suy nghĩ

“Kí chủ cứ nói chuyện bình thường a,

bổn hệ thống sẽ không ra hình phạt gì đâu”

Dạ Phàm mừng thầm, là mi tự nói đấy nhé

“Ôi trời, ba cái nhiệm vụ cỡ này tao hoàn thành xong cái một. Ha ha… Cho cái nhiệm vụ nào khó hơn đi. Ồ, hoá ra trình độ của các hệ thống chỉ tới đây thôi sao, xin lỗi nhá”

Dạ Phàm hất mặt lên trời, bộ dáng cực kỳ kiêu ngạo.

Hệ thống mới biết bản thân vừa bị Dạ Phàm cho vào tròng nhưng không phản kháng được, chỉ có thể phán 2 chữ “vô sỉ” Rồi ngậm miệng lui xuống.

Mà lúc Dạ Phàm bật cười “Há há…” Sở Tử Sâm vô tình đi ngang qua, ánh mắt người nọ cực kỳ phán xét, vốn định thốt ra 3 chữ “Thần kinh à” nhưng lại đổi giọng

“Thấy tớ bưng thùng nước 1 mình vui lắm hả?”

Dạ Phàm còn lớ ngớ chưa hiểu ra sao

“Còn không mau bưng phụ a, có tới 5 thùng lận đó”

“Ồ được” có vẻ Cậu không thoát được số kiếp làm chân sai vặt rồi.

Nhân lúc chưa vào trận Dạ Phàm tranh thủ chạy đi nhà vệ sinh

Bất ngờ gặp 2 nhóm đối tượng đang có mâu thuẫn với nhau, 1 người so với 1 người tiếng cự cãi lại càng lớn hơn.

Dạ Phàm chỉ núp ở 1 bên nghe lén chứ không ra mặt.

1 bên là đồng phục thể thao trường của Dạ Phàm màu đỏ trầm bên còn lại là màu xanh dương cậu không rõ lắm nhưng suy đoán có lẽ là của trường đại học hôm nay làm đối thủ thi đấu giao hữu.

Chàng trai đứng đầu bên áo đỏ thân hình vạm vỡ cao to hơn hẳn người mặc áo xanh dương phía đối diện. Mỗi bên đều có trên dưới 5 người.

Người áo đỏ cao to có vẻ sắp không nhịn được nữa mà sấn tới, trông có vẻ rất giận dữ. Tỉ lệ thuận với cấu hình thì thanh âm phát ra cũng cực kỳ trầm và vang to

“Mày nói cái gì? Nói lại tao nghe”

Rốt cuộc vẫn bị đồng bạn đi theo cản lại.

Thế nhưng chàng trai áo xanh dương đối diện dù với thân hình khá nhỏ con lại mang thái độ rất hống hách và khinh miệt

“Ôi, có người bị điếc này, còn cần tôi lặp lại nữa à”

Những người đi chung với cậu ta ngược lại thì rất thích thú khi nghe cậu nói những lời xúc phạm người khác như vậy. Người này giống như càng muốn chọc tức gã vạm vỡ áo đỏ hơn.

“Tôi cố tình quen cô ta rồi đá đấy, mày muốn làm gì tao nào?”

Văn Hoan tách khỏi đồng đội, nghiến răng vung nắm đấm nhưng rốt cuộc vẫn bị ngăn lại. 1 người khác cùng đội đã ra mặt chắn cú đấm đó lại, kết quả là người nọ ăn trọn 1 đấm này.

“Đội trưởng, sao anh lại ngăn cản em chứ?”

Huy Khánh vuốt bên má bị đánh đau nhức

“A Hoan, cậu bình tĩnh lại đi, nếu bây giờ ra tay ở đây khả năng cao cậu sẽ bị mất tư cách thi đấu đấy. Cậu là thành viên chủ chốt của đội, không thể vì chuyện ngoài lề này mà vắng mặt được”

Vừa nói ra liền biết đây loại người lí trí đến cỡ nào

Văn Hoan tuy vẫn còn rất tức giận nhưng biết đội trưởng nói rất có lí nên chỉ đành thu tay

Sa Dương chàng trai áo xanh gây hấn kia đáy mắt lộ vẻ thất vọng vì mưu kế không thành, muốn rời đi lại nghe giọng nói vang to từ phía sau

Văn Hoan dõng dạc tuyên bố

“Đợi đi, trong trận đấu này tao sẽ phục thù, tao sẽ ghi bàn nát lưới đội mày luôn đấy”

“Hừ, tao đợi”

2 đám người tan rã trong không vui

Với khối cơ bắp khoẻ mạnh kia và tính cách nóng nảy Dạ Phàm còn nghĩ rằng Văn Hoan ít nhất cũng phải là tiền đạo hoặc center nhưng điều làm cậu bất ngờ là gã ta lại đứng ở vị trí hậu vệ ghi điểm. Người phải có kỹ năng tốt mới đứng ở đây được.

Còn vị đội trưởng trông có vẻ điềm tĩnh kia lại là trung phong (center) vị trí cần có sức khỏe tốt và lối chơi mạnh mẽ dứt khoát.

Tuy anh ta là người cao nhất đội, cao hơn cả Văn Hoan nhưng dáng người khá ốm và gầy.

Có lẽ do có mâu thuẫn từ trước nên vừa vào trận không khí đã căng thẳng như dây đàn. Phần chào hỏi mở màn cũng bị lượt qua

Dạ Phàm tiến lại gần Sở Tử Sâm, cậu có điều thắc mắc không nhịn được hỏi ra miệng

“Đội trưởng không phải thường là Do PG đảm nhận sao? Tại sao anh ta lại đứng ở vị trí trung phong vậy?”

PG: Hậu vệ dẫn bóng

Sở Tử Sâm nghe vậy thấy hơi kinh ngạc, chưa lập tức trả lời câu hỏi mà nói ra nghi vấn của mình

“Cậu còn biết cả thuật ngữ trong bóng rổ à?”

Nhân cơ hội này Dạ Phàm cũng tiết lộ luôn, cậu là cố tình nói ra tên viết tắt trong bóng rổ để Tử Sâm tự mở miệng hỏi trước.

" Lúc trước rất hay chơi, chỉ là lên Đại học không có nhiều thời gian nên lâu rồi chưa được cầm bóng"

“Ồ, nhìn dáng người của cậu tớ còn tưởng cậu là loại người không hay vận động nữa cơ” Sở Tử Sâm còn quét mắt nhìn Cơ thể Dạ Phàm từ trên xuống dưới 1 lượt.

“Được rồi, trả lời câu hỏi của tớ đi”

2 người lúc này đã khá thân thiết nên xưng hô cũng thoải mái hơn

“Cậu đừng có mà đánh giá thấp Đội trưởng trường chúng ta, ở bất kỳ vị trí nào anh ta đều có thể chơi tốt. Trường chúng ta không nổi về mấy hoạt động thể thao nên cũng không có huấn luyện viên gì đó. Tất cả mọi việc đều là 1 anh ta an bày đấy, từ huấn luyện đến sắp xếp vị trí thi đấu”

Dạ Phàm nhớ lại hình như sân bóng rổ trường cậu cũng không to lắm, câu lạc bộ bóng rổ cũng có khá ít thành viên.

Trọng tài húyt còi, tùy ý thảy trái bóng trong tay lên cao. 2 tuyển thủ từ 2 đội bật nhảy tranh bóng, đội đỏ tuy có lợi thế chiều cao nhưng lại bị đội áo xanh cướp mất bóng.

Đại học A là trường chuyên về thể thao, năm nào đội tuyển bóng rổ cũng tham gia thi đấu tỉnh. Đội hình bọn họ cử ra tuy chỉ là dự bị nhưng cũng đều được trang bị đầy đủ kĩ năng.

Đội hình của đội xanh rất chặt chẽ, mọi người phối hợp khá ăn ý. Rất nhanh đã ghi 2 điểm dẫn trước.

Sa Dương giữ bóng, được đồng đội mở đường tiến nhanh vào khu vực đội đỏ, tuy tính cách không ra gì nhưng không phủ nhận cậu ta có chút bản lĩnh.

Hiện tại đối mặt với cậu ta chỉ còn Văn Hoan với vóc dáng to cao đang chắn trước khung bóng rổ.

Sa Dương không cảm thấy sợ hãi chút nào ngược lại còn có thời gian quan sát vị trí của trọng tài.

Miệng khẽ lẩm bẩm, chỉ đủ để 2 người nghe được, không biết cậu ta nói gì nhưng đã thành công chọc giận Văn Hoan. Mặt gã ta hằm hằm tiến lại gần hơn, thu hẹp khoảng cách giữa 2 người

Sa Dương vốn chỉ đang chầm chậm nhồi bóng đột nhiên tăng tốc. Văn Hoan bất ngờ, theo quán tính mà vung tay ra, không rõ thế nào lại phát ra thanh âm lớn như vậy

“BỐP…”

Sa Dương làm rơi bóng trong tay, ngã gục xuống đất

Trong tài lập tức huýt còi, chạy lại xem xét tình huống

"Số 5 áo đỏ lỗi cá nhân, cảnh cáo lần 1. Số 7 áo xanh ném phạt "

Văn Hoan rõ ràng là không hài lòng với quyết định này của trọng tài

“Chú có xe kĩ không vậy, rõ ràng là tôi còn chưa có động vào người cậu ta làm sao làm cho người té ngã được chứ”

Trọng tài lắc đầu từ chối cho ý kiến

Văn Hoan muốn giải thích thêm lại vô tình thấy nụ cười đểu cáng của Sa Dương. Gã lập tức nổi cơn tanh bành, hùng hổ tiến lại gần trọng tài

“Này, chú không thấy à, cậu ta còn sức để cười nữa mà, Rút lại thẻ phạt này đi”

Tuýt…

“Số 5 áo đỏ lỗi kỹ thuật, phạt cảnh cáo, nhanh chóng vào đội hình đi. Số 7 sẽ ném phạt”

Rất tiếc vị trọng tài này rất cứng rắn, không nghe lọt tai gã ta nói gì.

Huy Khánh phải chạy đến trấn an gã ta

“Cẩn thận chút đi, đừng để tiếp tục phạm lỗi nữa, cậu ta cố tình nhắm vào cậu đấy”

Sa Dương thành công ghi 2 điểm ném phạt, nâng điểm số của bọn họ lên.

Mà Rất tiếc là dù có dặn dò kĩ càng Văn Hoan vẫn bị Sa Dương ranh mãnh cho vào tròng.

Văn Hoan bị cấm thi đấu, 1 cầu thủ khác cũng bị thương. Thế nhưng bọn họ chỉ có 1 người dự bị

Sau 2 hiệp khoảng cách tỷ số đang dần kéo dãn ra 30 - 18

15 phút nghỉ giảo lao

Ở khu vực nghỉ ngơi Cả đội đều mặt ủ mày chau cúi đầu.

Huy Khánh cố gắng xốc lại tinh thần của mọi người nhưng không được

“Văn Hoan là trụ cột ghi điểm của chúng ta, hiện tại cậu ấy đã bị truất quyền thi đấu thì làm sao ta đuổi kịp họ chứ?”

“Đúng vậy, lấy đội hình này đi thi đấu không phải càng thêm mất mặt sao, có 4 người trên sân, lỗ hổng kia lấy ai đắp vào đây?”

“Huống hồ kĩ thuật của đa số bọn họ đều cao hơn đội ta”

Đồng đội phản bác không có sai Huy Khánh cũng chưa biết phải giải quyết như thế nào.

Đột nhiên của phòng mở ra, Sở Tử Sâm khoanh tay đứng trước cửa. Nhìn thấy sĩ khí ủ dột của đội nhà liền nhăn mày

“Này này, thái độ gì thế này. Thời gian nghỉ ngơi là để các cậu thở và thư giãn đấy. Mấy cái khuôn mặt khó ở này là thế nào hả?”

Huy Khánh không muốn làm phiền nhưng vẫn miễn cưỡng mở lời

“Sâm, hay là cậu vào đội thế Văn Hoan nhé, tớ nhớ cậu cũng biết 1 chút về bóng rổ”

Sở Tử Sâm không lập tức trả lời mà nở nụ cười tự mãn, cứ thế nghiêng người ra để lộ thân ảnh ở phía sau lưng cậu.

“May mắn hôm nay tớ có đem đến cầu thủ có thể thi đấu thay đồng đội bị thương này. Trình độ cậu ta còn tốt hơn tớ nhiều”

Dạ Phàm khẽ vẫy tay, dưới bóng ánh sáng ngược mọi người chỉ thấy 1 thân hình nhỏ nhắn gầy ốm, thậm chí còn thấp hơn Sở Tử Sâm 1 chút.

“Làm phiền mọi người rồi”

—Chúc bạn đọc truyện vui vẻ—
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.