Dạ Phàm cũng nhận ra cách nói của mình không được thoả đáng lắm, cậu xua tay.
"Nào có, tôi chỉ hơi bất ngờ thôi, không phải anh còn đang vội đi nhận giải sao?"
"Cậu như thế nào biết rõ như vậy?"
Giọng Tần Viễn có 1 loại trầm khàn rất riêng cũng rất quyến rũ, hắn bước về phía trước nửa bước chân, khoảng cách giữa 2 người được rút ngắn lại
"Phàm Phàm, là fan của tôi à"
Đối với 1 tên gay như Dạ Phàm thì loại tông giọng như thế này luôn có 1 loại mị lực rất lớn. Nhất thời không để ý đến cách xưng hô của hắn Đương nhiên là không đến nỗi là fan ruột hay gì vì trong tiểu thuyết có miêu tả đây chính là khoảng thời gian Tần Viễn được đề cử giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cho bộ phim đóng cùng Hạ Vy.
Nơi nhận giải phải di chuyển hơi xa nên Dạ Phàm vẫn còn chút ấn tượng. Cho nên lúc Tần Viễn xuất hiện cậu khá bất ngờ. Thế nhưng Dạ Phàm cũng không phủ nhận, nửa đùa nửa thật đáp
"Việc là fan của Tần ảnh đế không phải là 1 việc quá bình thường sao"
"Dù đó là sự thật nhưng cậu không cần cố gắng tâng bốc tôi đâu, còn có cậu định để tôi đứng ngoài này nói chuyện sao?"
Tần Viễn bị chiếc tạp dề đáng yêu trên người Dạ Phàm làm sao nhãng, theo thói quen mà lời nói ra miệng cũng muốn ghẹo gan người khác. Dạ Phàm muốn rút lại lời vừa nãy còn kịp không? Môi Cậu giật giật, cuối cùng chỉ có thể làm động tác mời.
"Anh chú nhanh vào ăn...."
Tần Nhất Thiên còn tưởng Dạ Phàm đi vào, nhìn lên lại bất ngờ thấy Tần Viễn khoanh tay nhìn mình. Tướng ăn vốn như hổ đói liền thu lại, lưng không tự giác mà thẳng lên, dáng ngồi khép nép cực kì trái ngược với vừa nãy.
"Con chào chú... Chú nhỏ"
Tần Viễn tự nhiên ngồi vào ghế rồi mới lên tiếng
"2 ngày này xem ra con sống cũng rất thoải mái"
Dạ Phàm vốn tưởng hắn nói chuyện vài câu rồi đi không nghĩ Tần Viễn thực sự ngồi xuống, ánh mắt dừng lại ở trên bàn đầy món ăn. Cậu không thể không vào bếp lấy thêm chén đũa. Tần Viễn thoải mái gấp đồ ăn vào chén khụ....
Khoé mắt khẽ liếc qua hình đô ra ê mon trên tạp dề màu xanh lá của Dạ Phàm, ừm... đồ ăn rất ngon.
Dạ Phàm không hề biết vì quên tháo tạp dề mà hình ảnh này của cậu đã bị ảnh đế thương nhớ. Hồi lâu sau Nhất Thiên mới dám lên tiếng, mặt mày hơi ủ rũ
"Ba con không đi đón sao ạ? Có phải là không thích con như này phải không?"
Tần Viễn tuy bình thường khó gần nhưng không đến mức đi làm khó một đứa nhỏ
"Anh ấy chỉ là bận rộn nhiều việc. Như thế nào? Ta đến đón cháu mình cũng không được à?"
Ngụ ý rõ ràng Tần Nghị không có giận dỗi gì cả. Ngừng 1 chút hắn tiếp lời
"Lo ăn nhanh đi rồi về, ba con đang đợi đấy"
"Vâng"
Tần Nhất Thiên gật đầu liên tục, lại tiếp tục ăn như hổ đói. Dạ Phàm nhìn không được nữa cái tướng ăn không mấy đẹp đẽ này mới nhắc nhở nó
Trước khi đi Tần Viễn cũng lịch sự cảm ơn Dạ Phàm vì bữa ăn. Dạ Phàm rất giỏi nói lời khách sáo nịnh nọt
"Tôi là fan của Ảnh đế mà, nhiêu đây có là gì"
Tần Viễn lúc này cũng có chút rõ ràng là cậu chỉ nói cho có lệ chứ không thực sự cảm thấy như vậy. Nhưng cũng rất sẵn lòng đối đáp với cậu
"Nếu đã là fan thì hẳn cậu đã ủng hộ phòng vé cho tôi rồi nhỉ?"
Dạ Phàm ngớ người ra, không nghĩ hắn lại hỏi kĩ càng đến thế, không phải chỉ cần nhìn liền biết cậu chỉ xã giao thôi sao? Chưa kịp để cậu suy nghĩ câu trả lời thì Tần Viễn đã tiếp thêm vấn đề
"Nếu không có thời gian xem phim thì ít nhất hẳn sẽ mua ủng hộ tạp chí của tôi rồi chứ"
"Ha ha..."
Dạ Phàm chỉ cười gượng 2 tiếng Tần Viễn đột nhiên giơ tay lên, Dạ Phàm theo phản xạ nhắm mắt lại, tay hắn chuyển thành nhẹ nhàng chạm vào đầu cậu 1 cái liền thu lại.
"Lần sau đừng tùy tiện nhận vơ làm fan người khác nữa đấy!"
Dạ Phàm mắng thầm ' còn không phải do anh tự hiểu lầm sao, còn dám nói tôi?' nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười vẫy tay tiễn 2 chú cháu đi. Tay chạm vào chỗ tóc bị xoa rối, khẽ nở nụ cười. Sau khi ngôi nhà yêu ắng trở lại Dạ Phàm mới gửi cho Bạch Phong Tịch 1 tin nhắn.
"Ngày mai tớ đến Đại học Q thăm cậu nhé, khi nào cậu trống tiết?"
2 người đưa đẩy 1 hồi cuối cùng Bạch Phong Tịch không từ chối được đành hẹn giờ trước với Dạ Phàm để tránh việc cậu chạy lung tung. Nhưng Dạ Phàm có ý đồ khác mà đến đương nhiên không thể chỉ ở yên 1 chỗ được rồi. Cậu còn đến sớm hơn giờ hẹn cả nửa tiếng và đi loanh quanh trong sân trường. Đại học Q là nơi học tập cho sinh viên các ngành nghề liên quan đến nghệ thuật. Bao gồm cả Ca nhạc sĩ, diễn viên hay Đạo diễn. Thỉnh thoảng sẽ có sinh viên đã tốt nghiệp rồi sử dụng sân trường để quay phim. Thứ nhất là tiết kiệm được kinh phí, thứ 2 là có thể dùng các sinh viên còn đang học ở đây hỗ trợ. Nhà trường cũng khá thoải mái về vấn đề này, xem như là tạo cơ hội tốt để sinh viên xuất hiện trước ống kính.
Trong cuốn tiểu thuyết có 1 đoạn Bạch Phong Tịch được 1 Đạo diễn trẻ mời góp mặt vào bộ phim ngắn của mình. Dù chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng qua bộ phim này anh ta đã tạo ra một câu chuyện tạo ra sức hút khá lớn cho người đọc. Chỉ tiếc là dù ngoại hình Bạch Phong Tịch rất hợp với vai diễn nhưng cậu ta không có hứng thú với diễn xuất nên đã từ chối. Thời gian sau mới thấy được bộ phim lên sóng được khán giả yêu thích mới cảm thấy hối hận vì đã từ chối. Mà Dạ Phàm đến đây chính là vì vai diễn kia. Ngoại hình của cậu và Bạch Phong Tịch có đôi nét tương tự, dù không nhớ rõ lắm kịch bản nhân vật ra sao nhưng với kĩ năng diễn xuất cơ bản đã có, hẳn sẽ có thể gây được chút ấn tượng với đạo diễn trẻ kia. Dạ Phàm rốt cuộc tìm ra được nơi bọn họ đang quay phim. ~~ Trương Nhất Sơn hơi cao giọng, có vẻ không được vui cho lắm
"Vẫn chưa tìm được người phù hợp sao?"
Đồng bạn đi cùng cũng rất lo lắng
"Phải làm sao đây? Càng kéo dài thời gian, các khoản chi phí tốn lại càng nhiều thêm"
Trương Nhất Sơn suy nghĩ hồi lâu rồi mới đưa ra sắp xếp như vậy
"Hay cậu đi hỏi xem khoá dưới có ai có hình thể hợp với nhân vật hay không, lát nữa tớ sẽ dồn các cảnh quay khác lên trước"
"Ok"
Dạ Phàm vẫn luôn lén quan sát vị đạo diễn trẻ này, thấy anh ta vào nhà vệ sinh lập tức đi theo sau. Lúc Nhất Sơn từ trong toilet đi ra chỗ bồn rửa tay liền thấy được bóng hình. So sánh với nhân vật trong suy nghĩ của anh là hoàn toàn trùng khớp. Dạ Phàm đã cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là áo thun trắng, cổ áo hơi rộng để lộ bả vai gầy gò và cần cổ thon nhỏ. Do cúi người Phần Lưng áo bị gập lại để lại vằn áo không chỉnh chu ngược lại làm tôn lên cái eo nhỏ nhắn thậm chí có thể so sánh với eo nữ sinh. Nhất Sơn càng muốn nhìn hơn là khuôn mặt của người nọ. Rất nhanh nguyện vọng của anh được đáp ứng. Nghe sau lưng có âm thanh, Dạ Phàm quay lưng lại nhìn. Do vừa rửa mặt, nước còn chưa được lau khô. Nước thấm ướt trên tóc mái Dạ Phàm, có vẻ vì khó chịu khi tóc bết vào mặt Dạ Phàm vuốt hẳn tóc mái ra sau. Khuôn mặt nam nhân cũng gầy như thân hình cậu ấy vậy. Xương quai hàm mềm mại mà không lộ rõ, cằm hơi nhọn, đường nét khuôn mặt không hề cứng cáp như nam nhân trưởng thành. Trương Nhất Sơn xém nữa tại chỗ vỗ tay hoan hô, nhưng rất nhanh kiềm chế lại làm nụ cười trên môi anh có chút kì quái
"Chào cậu, tôi là Trương Nhất Sơn đàn anh tốt nghiệp 2 khoá trước, không biết cậu có hứng thú với việc đóng phim không?"
Dạ Phàm thấy kế hoạch thành công hơn phân nửa nhưng mở miệng vẫn phải đưa đẩy 1 chút
"Xin lỗi, nhưng em không phải sinh viên trong trường, đối với diễn xuất không có quá nhiều hiểu biết"
Không lập tức đồng ý nhưng cũng không thẳng thừng từ chối.
"Nhân vật này thực sự rất hợp với hình tượng của em, những thứ khác trong quá trình quay anh sẽ trợ giúp, được chứ?"
Thấy Dạ Phàm còn do dự anh mới nói thêm
"Đương nhiên là sẽ không mời em diễn không công đâu. Nếu thành phẩm tốt em sẽ trở nên nổi tiếng và kiếm được thêm nhiều tiền nữa"
Dạ Phàm cắn cắn môi, do dự đáp
"Cái này, có thể thử 1 chút cũng được, nếu không ổn anh đừng trách em đấy"
Lúc Nhất Sơn kéo Dạ Phàm đến địa điểm quay phim thì đồng bạn của anh ta cũng vừa về tới, thấy anh liền vẫy tay
"Tớ vừa từ trong đám đàn em khoá dưới tìm được 1 người cực kì phù hợp này"
Nhất Sơn sợ Dạ Phàm không thích nên không muốn nhắc thêm về vụ tìm người nữa
"Tớ tìm được người rồi"
Người bạn vẻ mặt hoang mang, còn định cầm điện thoại lên đưa hình cho anh xem
"Cậu xem thử khuôn mặt cậu ta...."
Nhưng chưa kịp mở màn hình đã bị Nhất Sơn gạt tay, anh thẳng thắn đẩy Dạ Phàm lên phía trước
"Người phù hợp nhất trong lòng tớ đã có rồi, đừng tốn thêm thời gian vô ích nữa, gọi thợ tạo hình đến đi"
Dạ Phàm khẽ liếc qua đàn anh kia, Bạch Phong Tịch vốn sẽ từ chối vai diễn nên dù có cho người nọ xem hình cũng vô dụng. 3 phút sau, đột nhiên Dạ Phàm cảm thấy hối hận với quyết định của mình Không ai nói với cậu vai diễn này lại là vai giả gái, là giả gái đó.... Má ơi!!!! Chị gái hỗ trợ tạo hình nở nụ cười tươi tắn nhưng đối với Dạ Phàm nó không khác gì nụ cười của ác quỷ cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]