Dạ Phàm chống cằm bình tĩnh nghe giảng, hệ thống cảm thấy kì quái không khỏi sốt ruột lên tiếng
"Này, ngày mai là đến thời hạn rồi đấy, tôi thấy cậu hai hôm nay chỉ ăn và ngủ có vẻ hoàn toàn không lo lắng gì mấy?"
"Thì tôi đang thực hiện nhiệm vụ đây, phải bồi bổ sức khỏe mới có thể cải thiện trí nhớ. Như vậy mới có thể thực hiện nhiệm vụ một cách hiệu quả được"
Dạ Phàm trả lời rất ngang nhiên, bịa chuyện cũng không ngượng miệng. À, không là ngượng suy nghĩ mới đúng. Vì cậu với hệ thống đều là trao đổi với nhau thông qua suy nghĩ.
"Được rồi, tôi không thèm lo cho cậu nữa, để xem sau khi nhận hình phạt cậu còn vui vẻ như vậy không. Hứ!" Hệ thống để lại câu này xong liền lặn mất.
Thực ra, không phải Dạ Phàm muốn ngồi không mà là kế hoạch của cậu đến hôm nay mới thực hiện được.
Tiết tiếp theo là Ngoại Ngữ, mà Dạ Phàm đời trước lại là giáo viên Tiếng anh đấy. Hôm nay sinh viên phải lên trình bày một đoạn văn mà bản thân đã chuẩn bị sẵn. Dạ Phàm tự tin mình có thể làm cả lớp phải công nhận khả năng của mình.
My mom died in a traffic accident when I was 14 years old.
And it has reduced my dad to a vegetable existence too. After that I had to live based on a meager allowance.
which is basically not enough to pay for the hospital and school fees.
I was thinking of dropping out of school..But very fortunate that I received a scholarship
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-tro-thanh-nguoi-noi-tieng/2654182/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.