Tần Nghị thấy cậu thật lòng muốn như vậy không giống như chỉ để lấy lòng tên nhóc, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Thế nhưng Dạ Phàm thực sự rất nhanh hối hận rồi. Không biết tên nhóc này ăn cái gì, nhìn thì tạng người cũng Bình thường không nhiều mỡ, ngồi một lát chân Dạ Phàm đã bắt đầu thấy hơi tê rồi. Cậu lúc này mới nhớ lại cái thể lực cực kì yếu kém của mình nhưng thằng nhóc còn chưa ăn xong cậu không thể cứ thế bảo nó leo xuống.
Cậu tự nhủ với bản thân ráng nhịn thêm 5 phút nữa thôi...
10 phút trôi qua... Tần Nhất Thiên vẫn đắm chìm trong bể thức ăn không những vậy mà còn không ngừng lắc tới lắc lui, trong khi Dạ Phàm đã toát mồ hôi hột.
10 phút trôi qua... Tần Nhất Thiên vẫn đắm chìm trong bể thức ăn không những vậy mà còn không ngừng lắc tới lắc lui, trong khi Dạ Phàm đã toát mồ hôi hột.
Đúng lúc này góc sáng chỗ Dạ Phàm bị một bóng đen che khuất, bắp chân chợt nhẹ hẳn đi. Tần Viễn ôm cậu nhóc ngồi sang ghế bên cạnh, vài người trên bàn đều ngừng ăn khi chứng kiến một màn này.
"Cảm.. Cảm ơn" dù bất ngờ nhưng không quên nói lời cảm tạ, chưa bao giờ cậu thấy Tần Viễn đáng yêu như lúc này.
"A, Chú? Chú làm gì vậy? Con muốn ngồi với anh chú cơ" Nhất Thiên dùng dằn không chịu buông tay khỏi người Dạ Phàm.
"Nhóc mập nhà con không biết người ta là người bệnh sao? Con còn ngồi nữa anh chú của nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-tro-thanh-nguoi-noi-tieng/2654141/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.