Chương trước
Chương sau
"Chú xác định là không chở tôi đến nhầm chỗ chứ?"

"Đây chính xác là địa chỉ cậu đưa cho tôi đấy. Thâm niên lái xe của tôi hơn 10 năm chẳng lẽ lại phạm phải sai lầm nho nhỏ này!"

Thấy chú tài xế có hơi nóng nảy Dạ Phàm lựa chọn im lặng đưa tiền rồi bước xuống xe.

Lần này quả thật là trùng hợp, cậu đích thật không biết ngôi nhà mà Phạm Phạm giới thiệu lại là nhà họ Tần. Xác nhận đúng địa chỉ Phạm Phạm gửi đến, hít một hơi thật sâu Dạ Phàm bấm chuông cửa.

"Cháu đến xin việc ạ"

Bảo vệ mặt mày nghiêm túc "có giấy phép chứ?"

Sau khi bảo vệ xem xét tờ giấy có đóng mộc của Dạ Phàm cậu mới được vào, với sự chỉ dẫn của một bảo vệ khác, cậu đi sâu vào bên trong nhà phụ. Không phải khu vực lần trước cậu ngồi ăn với mọi người. Nơi này quả thật rất rộng, phải đi bộ hơn 5 phút mới đến nơi.

Nơi này quả thật rất rộng, phải đi bộ hơn 5 phút mới đến nơi.

Dạ Phàm đến trước cửa đột nhiên đụng phải một người khác đang đi hướng ngược lại, có lẽ do gấp gáp nên không nhìn đường và va trúng cậu.

Nam nhân nọ lớn hơn cậu vài tuổi, vẻ mặt dường như không mấy vui vẻ

"Đi mà không nhìn đường à!"

Dạ Phàm cũng không muốn chấp nhặt với anh ta để làm trễ nãi thời gian thêm, cười cười nhận lỗi trước, cộng thêm bộ dáng nhẹ nhàng tri thức của mình cậu rất nhanh làm anh ta nguôi ngoai đôi chút.

"Xin lỗi nhé, tôi hơi vội"

Người nọ thấy vậy không tiện nói gì thêm, Hừ lạnh một cái liền rời đi.



Dạ Phàm định đẩy cửa vào thì nghe một giọng nam khá trầm

"Người nọ có chuyên môn rất tốt, con có gì không vừa lòng?"

Tiếp theo là thanh âm trong trẻo của trẻ con. cậu nghe ra là giọng của cậu nhóc Tần Nhất Thiên.

"Papa không thấy ánh mắt của anh ta à, kiêu ngạo như vậy, rõ ràng là không tôn trọng con!"

Tần Nghị bất đắc dĩ lắc đầu "Dù không thích cũng không thể trực tiếp đuổi người ta đi như thế được, lễ phép ba dạy con đâu hết rồi?"

Cậu nhóc bĩu môi không muốn tiếp lời, đúng lúc này nó đụng phải tầm mắt của Dạ Phàm. Ánh mắt nó đột nhiên sáng rỡ, lập tức chạy như bay về phía cậu.

"Anh chú sao lại đến đây ạ?"

Dạ Phàm bất ngờ bị cục bông nhỏ giữ chặt lấy cũng vòng tay ôm lấy nó mà bế lên nếu không khả năng nó sẽ ngã bật ra sau.

"Anh đến thử việc"

"Oa, nói vậy anh sẽ làm gia sư của em sao?" Cậu nhóc hưng phấn đến nỗi sửa lại cả xưng hô mà không để ý.

"Này, anh còn chưa qua vòng phỏng vấn đâu đấy" Dạ Phàm cười cười đùa giỡn.

"Phỏng vấn gì nữa chứ, em chính là người quyết định á và em muốn anh làm gia sư cho em cơ!" Tần Nhất Thiên bám lấy cổ Dạ Phàm mè nheo, quên mất luôn sự hiện diện của ba mình.

"Khụ..." Tần Nghị khẽ hắng giọng, tiến lại gần chào hỏi.

"Cậu cũng muốn đến thử việc sao?"

Khác với bộ dáng nghiêm túc lần trước Dạ Phàm bắt gặp lần này trông anh có vẻ thoải mái hơn với quần jogger và áo thun đơn giản. Dù cậu biết bộ đồ nhìn đơn giản kia cũng thuộc một thương hiệu khá là có tiếng.

"Vâng, mặc dù tôi nghĩ khả năng bản thân đậu không cao lắm vì tôi chỉ là sinh viên quèn còn chưa tốt nghiệp đâu" Dạ Phàm vừa khiêm tốn lại xen lẫn chút ý tứ đùa giỡn trong đó nhưng làm cho người nghe thấy khó chịu.

Tần Nghị còn chưa trả lời thì cậu nhóc đã nháo nhào lên, quặp cả hai cái chân nhỏ lên eo Dạ Phàm.

"Không muốn người khác đâu, con chỉ thích anh chú dạy con thôi!"

"Này, con trước leo xuống đã, như vậy còn ra thể thống gì nữa!" Dạ Phàm bất ngờ thấy Tần Nghị thực sự rất ra dáng một người cha tốt.

Bị mắng Nhất Thiên mặt mũi buồn bực nhưng vẫn không thể không nghe lời. Dạ Phàm hiểu ý mà đặt cậu nhóc xuống.

"Con ra ngoài chơi trước đi, để ba nói chuyện công việc với cậu ấy"



___

Hai người đi vào phòng trong, Dạ Phàm dã từng không ít lần đi phỏng vấn nên cũng không mấy hồi hộp.

"Dù là chỗ quen biết nhưng không thể không có trình tự được. Cậu có đem hồ sơ của bản thân chứ?" Tần Nghị rốt cuộc trở lại với khuôn dạng nghiêm túc trên bàn làm việc.

"Vâng"

Tần Nghị vốn cũng chỉ đọc lướt qua thôi nhưng không ngờ lại không ngừng đọc được.

"Thi đầu vào cậu đạt hạng 3 toàn trường?" Vốn còn đang nghĩ Dạ Phàm chỉ muốn dựa vào quen biết để kiếm tiền nhưng không nghĩ cậu vẫn có chút năng lực. Dù đối với anh nhiêu đây vẫn chưa đủ để anh đặt vào mắt.

"À, phải"

"Thành tích học tập cũng rất tốt, luôn ở trong top"

Sau đó? Không có sau đó nữa!

"Cậu được nhận!"

"Sao, sao cơ?" Dạ Phàm vừa nói được 2 chữ, còn định lên tinh thần làm bài thuyết trình nữa đó.

"Tôi nói, cậu được nhận rồi!"

Sau khi sắp xếp được lịch học cho Tần Nhất Thiên thì Dạ Phàm cũng được thả tự do. Nhưng không ngờ trên đường đi ra cổng lại gặp phải người quen.

"Là cậu? Sao cậu lại ở đây? Phóng viên dạo gần đây đều lộng hành như vậy sao?"

Dạ Phàm nhất thời không nhận ra người nọ là ai nên hơi ngớ người.

Tống Liêu còn tưởng là do bản thân nắm thóp được cậu ta rồi, vẻ mặt cũng nghênh ngang lắm.

"Tôi nói rồi mà, Tần Viễn để cậu đi rõ ràng là sai lầm"

Nhắc đến Tần Viễn, Dạ Phàm lúc này mới nhớ ra cậu từng bắt gặp người kia đi chung với hắn. Vả lại còn để lại ấn tượng không tốt lắm, Dạ Phàm vô thức lùi về sau nửa bước.

"Sao? Bây giờ biết sợ rồi à? Bảo vệ làm ăn kiểu gì thế, sao lại để người lạ tự do ra vào như thế?" Tống Liêu ầm ĩ một hồi, còn định gọi cả bảo vệ vào.

Dạ Phàm vốn không làm gì phạm pháp nên cũng không sợ hãi. Cậu định cứ ngó lơ người nọ mà đi thì nghe thấy giọng nói khá quen thuộc.

"Có chuyện gì?" Không thể không thừa nhận, giọng nói của Tần Viễn rất có sức hút đối với cậu. Dù không cố tình nhấn âm hay gì cả cũng đủ khiến cậu thấy rất êm tai.



Tần Viễn từ phía sau đi tới, không vội vã hấp tấp, giống như chỉ đơn giản là hỏi thăm tình huống.

Tống Liêu suy nghĩ cái gì liền nói hết ra một mạch. Không hề để ý thấy Dạ Phàm và Tần Viễn hai người giao tiếp ánh mắt với nhau.

Đợi Tống Liêu nói xong xuôi Dạ Phàm mới tiến lại gần, mỉm cười

"Anh về thăm ông nội sao?"

"Không hẳn, ghé lấy vài thứ thôi!" Tần Viễn vốn chỉ định lắc đầu nhưng khi thấy khoé môi cong cong của cậu liền không rõ lý do mở miệng nói ra.

Chỉ nghĩ Tần Viễn đáp lại đã may lắm rồi, không nghĩ đến hắn còn giải thích lí do cho cậu nghe. Dạ Phàm không rõ lại có chút hưng phấn tiếp lời.

"Tôi đến ứng tuyển làm gia sư cho Nhất Thiên đấy!"

Tần Viễn gật đầu "Vậy sao? Được nhận?"

"Biểu hiện của tôi rõ ràng vậy sao? Đúng vậy, được nhận rồi!" Dạ Phàm có cảm giác bản thân như con nít vui vẻ khi được người lớn khen ngợi vậy. Nhưng cậu tự động bỏ qua chút cảm xúc nhỏ nhoi đó.

Tống Liêu hiện tại nếu còn không nhận ra bản thân sai ở chỗ nào chắc y phải về nhà bán cám heo quá. Rất lâu y mới khó khăn rặn ra được 1 câu.

"Hai người quen biết từ khi nào thế?" Y chỉ muốn nhắc nhẹ là y không hề biết gì nên có thể xem như không có lỗi.

Tần Viễn có lẽ đã quá quen với loại chuyện này nên lười đáp lời y. Dạ Phàm càng chỉ nhìn Tống Liêu cười cười mà không nói. Cậu vẫn còn ghim vụ lần trước, cộng thêm vừa nãy thái độ của người nọ khiến cậu rất khó chịu.

Sau khi hài lòng hả dạ khi được trả đũa, Dạ Phàm đặt taxi về nhà, dù phải đi bộ hơi xa một chút.

Tần Viễn có công việc phải xử lí, lại không có ông Thông thúc đẩy nên cũng không chủ động chở cậu về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.