Dạ Phàm mở bừng mắt ra, phát hiện đúng thật là cậu không ở nhà mình. Căn phòng này cũng không quá xa lạ, cậu nhìn qua 2 lần liền biết bản thân đang ở đâu, lập tức thở phào nhẹ nhõm. 
Khoan đã, từ khi nào mà cậu đối với Tần Viễn không hề có chút cảnh giác nào vậy. Cậu với hắn ta không có thân thiết đến như vậy được không. 
Cậu cố gắng nhớ lại tối qua nhưng phát hiện sau ly uống ly thứ 2 xong cậu cái gì cũng không nhớ ra cả, suy nghĩ cứ mơ mơ hồ hồ. 
Rốt cuộc Dạ Phàm từ bỏ việc này, bước ra khỏi phòng thì đã thấy Tần Viễn đang thong dong ngồi uống cà phê. 
"tối qua tôi không có làm gì thất thố chứ?" 
Tần Viễn khẽ liếc mắt, lắc đầu rất tự nhiên nói "không có" 
Rồi lại chuyển chủ đề ngay lập tức như không muốn Dạ Phàm hỏi gì thêm 
"Ông nội muốn gặp cậu đấy!" 
Tần Viễn không hề ngẩng đầu, chỉ như cũ nhâm nhi lý cà phê còn hơi bốc khói. 
"Ông nội biết tôi ở đây sao?" Dạ Phàm nghĩ khả năng tối qua 2 người cũng về khá trễ đấy chứ. 
"Tôi qua đi ngang nhà chính quản gia có thấy cậu" Tần Viễn tuyệt nhiên không hề nhắc đến việc hắn ẵm cậu 1 đường đi vào. 
Dạ Phàm ngờ nghệch đáp ứng. 2 người 1 trước 1 sau đến nhà chính, lúc này cậu mới phát hiện ra ở đây còn có đường tắt, chỉ cần đi thẳng 1 đường chỉ mất hơn 1 phút đã đến nơi, nó thông với 1 cánh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-tro-thanh-nguoi-noi-tieng/2654083/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.