Buổi sáng tiết trời vẫn còn trong trẻo, nhưng lúc này những đám mây đen lại đột nhiên kéo đến. Thời tiết trở nên oi bức và ẩm ướt. Hết thi thể này đến thi thể khác, những vụ án mạng dồn dập cộng với thời tiết ảm đạm... Mọi thứ dường như ngày càng nặng nề hơn.
Dương Dạ nhìn bầu trời, nhìn Cố Lương. Cố Lương đứng dựa vào tay nắm cầu thang, lông mày nhíu lại, vẻ mặt có hơi u ám. Hắn muốn làm cho anh thoải mái hơn, cũng không muốn tiếp tục thảo luận vụ án, nên đề nghị cùng hắn đi ăn cơm, để bữa trưa không bị nguội. Lý Hiểu Ngọc vừa nghe nói có đồ ăn, hai mắt liền sáng lên, giơ tay nói: "Tôi đi với! Là vua đầu bếp Dương Dạ anh nấu sao?"
Dương Dạ dùng ánh mắt "Cô đúng là đồ không hiểu chuyện" nhìn cô, nhưng cuối cùng vẫn để cô đi cùng. Một lát sau, trong cửa hàng vải liệm của ông Vương hàng xóm, Dương Dạ dọn bát đĩa ra bàn, còn Cố Lương tình nguyện đi vào phòng bếp bưng đồ ăn ra. Lúc này, Dương Dạ rót cho mình một cốc bia nhỏ, sau đó nhìn Lý Hiểu Ngọc, "Cô uống nước không?"
"Gì cũng được."- Lý Hiểu Ngọc nhìn vẻ mặt không mấy vui vẻ của Dương Dạ, rồi nhìn về phía phòng bếp, sau đó lại gần Dương Dạ thì thầm, "Tôi không phải tới làm bóng đèn, tôi đến đây để trợ giúp."
Dương Dạ nghẹn lời: "Trợ giúp cái gì chứ? Trợ giúp mà mắt thì sáng rực nhìn chằm chằm miếng sườn, rõ ràng là đến đây ăn trực mà."
Lý Hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-sat-nhan-doi-thuc/3353022/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.