Sau khi nói chuyện với Ngọc đại phu, Cố Lương đã thề sắt son rằng mình đã biết mánh khoé của kịch bản này. Trong suy luận của anh, chỉ cần tìm ra kẻ biết Vương bất lão hiện tại là hàng giả thì sẽ tìm ra được hung thủ thật sự. 
Bây giờ anh có cảm giác bị kịch bản chơi khăm. 
Cố Lương lắc đầu nói: "Suy đoán của tôi sai rồi. Thi thể này vốn không có "vung đao tự cung," cho nên có thể không có hàng giả hay hàng thật, từ đầu đến cuối chỉ có một Vương bất lão." 
Dương Dạ suy nghĩ một chút, hỏi: "Chuyện Vương bất lão tự cung, người khác có biết không?" 
Cố Lương nói: "Tôi không rõ lắm. Dù sao hắn đã nói với Y mỹ nhân như vậy. Hắn chưa bao giờ động vào Y mỹ nhân." 
Thấy vẻ mặt anh có vẻ hụt hẫng, Dương Dạ tiến lên vỗ vai anh: "Cuộc điều tra chỉ mới bắt đầu, chúng ta hãy tìm kiếm manh mối trước. Đừng vội." 
Lúc này, tiếng hệ thống thông báo vang lên, thời gian 20 phút điều tra hiện trường vụ án sắp kết thúc, căn phòng này sẽ lập tức bị phong toả. 
Dương Dạ lại lấy máy ảnh ra chụp hai bức ảnh xung quanh, rồi cùng Cố Lương kịp thời rời khỏi hiện trường, đi ra ngoài sân. 
Từ đầu đến cuối, hai sư huynh đệ và Ngọc đại phu đều không vào phòng. 
Cố Lương vẫn đang tự hỏi liệu có khi nào họ trở về phòng mình để xử lý bằng chứng hay không. Nhưng sau khi ra ngoài sân, anh mới biết mình lòng dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-sat-nhan-doi-thuc/2653923/chuong-19.html