Đèn sợi đốt trong phòng tập trung sáng tới mức khiến gương mặt của mọi người gần như trắng bệt.
Con trai lão Bạch vốn đã gầy gò, khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay nhưng đôi mắt lại rất to. Dưới loại ánh sáng trắng này, con ngươi trong hốc mắt nó đen lạ thường. Khi ánh mắt chuyển động qua lại, quả thực giống như hai hạt đậu đen lớn biết nhảy.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Cố Lương, đôi đồng tử đen nhánh của con trai lão Bạch co lại, gần như không thể nhìn thấy. Nó chớp mắt vài lần, như thể nhớ lại cảnh tượng lúc giữa trưa. Một lúc sau, nó nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Ừm, đúng vậy. Ông ta đúng là đã nằm bất động trên bàn. Tôi gõ cửa vài lần, thấy không có ai trả lời liền đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy ông ta như thế, tôi nghĩ rằng có thể ông ta đã ngủ quên nên đã để đồ ăn xuống rồi rời đi."
"Cậu không làm gì khác?"- Cố Lương hỏi.
"Không... không có"- Con trai lão Bạch nói, "Không phải 10 phút sau tôi đã xuống ăn cơm cùng với mọi người sao? Làm sao tôi có thể làm thêm cái gì khác? Kịch bản của tôi cũng không có viết gì khác. Sau khi giao cơm xong, tôi trở về phòng mình xé nát hộp thuốc, ném ra ban công rồi lại đến phòng ăn ăn cơm. Chỉ vậy thôi, không còn gì khác."
"Được rồi, tôi không còn vấn đề gì nữa."- Cố Lương ngừng hỏi và im lặng. Anh ngồi dựa vào ghế, mắt nhắm lại, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, cũng có vẻ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-sat-nhan-doi-thuc/2653896/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.