"Vậy đâu mới là phương án đúng đây?"
Hoàng Tuân cầm bút và nhìn chằm chằm vào phiếu trả lời.
Tiếng mưa rơi lộp độp dần dần lọt vào tai cậu, khiến suy nghĩ của cậu trở nên rõ ràng hơn.
"Nếu, mình là hiệu trưởng trường này. . ."
Trí óc của Hoàng Tuân nhanh chóng tính toán.
Giờ phút này, chỉ còn ba phút nữa là kết thúc kỳ thi, hắn không có nhiều thời gian suy nghĩ đi suy nghĩ lại.
"Vậy khi mình đặt ra quy định cấm đó, nên đặt ở đâu là phù hợp nhất..."
"Không đúng, không nên nhìn từ góc độ của hiệu trưởng."
Cậu tựa hồ nghĩ tới cái gì, ánh mắt hơi híp lại.
Những suy nghĩ bị chặn đột nhiên mở ra.
"Nói chung nên bắt đầu từ toàn trường... Đối với một trường học, nếu lệnh cấm được ban hành cho phòng y tế, thì rõ ràng là đang nói cho người khác biết rằng có vấn đề ở đây."
"Không có phòng y tế nào không được vào, nếu cấm, vậy thì không phải chỉ để trưng thôi sao?"
Nghĩ đến đây, Hoàng Tuân mới nhận ra mình đã ngu ngốc như thế nào trước đây, một câu hỏi rõ ràng rất đơn giản lại bị chính suy nghĩ của mình làm cho phức tạp.
Đối với một trường học.
Phòng y tế phải phải là nơi có tỉ lệ đúng thấp nhất, đây là nơi dùng để phòng trường hợp học sinh bị say nắng đột ngột hoặc các tai nạn khác như trầy xước, té ngã.
Ngay cả khi nó rất ma quái.
Nhưng điều kỳ lạ không ám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-kinh-di/2887638/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.