"Cái này..."
"Anh đừng có hỏi tôi."
Hoàng Tuân đút hai tay vào túi quần hai bên theo thói quen và nhìn Dĩnh Phúc với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Cái vấn đề này xuất hiện.
Nó khiến cậu cảm thấy hơi bất an...
Dĩnh Phúc đặt chiếc túi đang cầm xuống, quay lại nhìn chợ rau náo nhiệt phía sau, cảm thấy rất khó hiểu cho tình huống của mình.
“Vừa nãy tôi……”
"Tôi gần như là theo bản năng tới nơi này, trong đầu cũng không có suy nghĩ nhiều, tựa hồ ngay từ đầu đã biết nơi này."
Anh đứng lẩm bẩm.
Chợ rau phía sau anh ta rõ ràng rất lạ lẫm, và anh chưa bao giờ có thông tin ở nơi khác trừ ngôi nhà.
Anh không biết rõ về của thế giới này, anh chỉ biết thiết lập nhân vật của chính mình.
Nhưng vừa rồi, anh đã dẫn Hoàng Tuân đến ...
Và khi Hoàng Tuân đi nhầm đường ở ngã ba, anh thậm chí còn nhắc nhở cậu ta.
Dĩnh Phúc đã không quên cảnh hồi nãy.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ.
Chính anh ta không biết về nơi này.
Hành vi dẫn đường chỉ là ký ức trong tiềm thức...
"Anh nói là theo bản năng sao?"
"Trùng hợp như vậy sao?"
Hoàng Tuân không tùy ý bỏ qua chi tiết này, trong khoảng thời gian bọn họ đối với thế giới này tràn đầy nghi hoặc, đây là chuyện kỳ lạ thứ hai bọn họ gặp phải ngoài việc mất trí nhớ.
"Ừm, làm sao có thể trùng hợp như vậy..."
Dĩnh Phúc cố gắng suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-kinh-di/2887308/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.