“Cạch!”
Tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa vang lên.
Hoàng Tuân, người đang cầm một chiếc rìu trong phòng ngủ, nghe thấy tiếng động, đặt chiếc rìu trở lại bàn cạnh giường ngủ, vươn vai và bước ra khỏi phòng khách.
"Về rồi!"
Mẹ dẫn Dĩnh Phúc và những người khác mang theo những chiếc túi ni lông lớn nhỏ vào nhà, trên mặt ai cũng nở nụ cười, giống như vừa đi mua sắm xong rất vui vẻ.
Dù có hai lớp túi ni lông.
Nhưng cậu vẫn có thể mơ hồ thấy rằng trong túi nylon chứa đầy xương và thịt ...
"Mẹ, cả nhà đi đâu vậy?"
Hoàng Tuân đẩy cửa phòng ngủ ra, thò đầu vào hỏi.
Mẹ đáp lại lời của Hoàng Tuân, đồng thời theo thói quen nói vài câu trách móc: “Hai ngày nay là lễ Quốc Khánh, đi ra ngoài mua chút đồ ăn về làm đồ ăn ngon chứ đi đâu, cái thằng ngủ như heo, gọi quài mà có dậy đâu!"
Rõ ràng những chiếc túi đó có trọng lượng không hề nhẹ.
Có thể thấy rằng Dĩnh Phúc và Trần Thiên Nga có chút mệt mỏi sau khi đặt những thứ trên tay xuống.
Lúc này, Hoàng Tuân đột nhiên nhớ tới, hình như sáng nay, quả thật mẹ đã kêu cậu dậy đi theo để giúp xách đồ...
Cô em đặt chiếc túi nặng trĩu trên tay xuống đất.
Cô lắc lắc bàn tay đỏ ửng của mình.
Đi vào phòng khách mở TV như thường lệ, lục lọi chiếc điều khiển ở nhà trên ghế sô pha chuẩn bị xem phim truyền hình...
"Hoàng Tuân, đi rửa mặt đánh răng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-kinh-di/2887303/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.