Xe cộ tấp nập băng trên dường.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Hoàng Tuân tháo kính ra, đặt cuốn truyện tranh trên tay xuống và dụi mạnh đôi mắt sưng húp của mình.
Cuốn truyện tranh được cậu đặt trên bàn.
Cậu nằm bẹp trên chiếc giường gỗ nhỏ.
"Truyện tranh này sao chất lượng in kém thế? Bản lậu cũng không tệ đến nỗi nhìn cái hình thôi mà cũng bị mờ như vậy."
Cậu lẩm bẩm một mình.
Cuốn truyện tranh đặt trên bàn, ngoại trừ bìa rõ ràng, nội dung bên trong quá là chen chút, nhìn như bị rối thành một cục.
Cho dù cậu có yêu thích manga đi nữa.
Cũng không thể chối cãi rằng nội dung bên trong thật khó đọc.
"Bị sao vậy trời, đi tìm ông chủ hoàn tiền lại đi!"
"Cho dù không hoàn được đi nữa, thì cũng phải cho đổi quyển khác. . ."
Hoàng Tuân đứng dậy khỏi giường, liếc nhìn con đường mờ ảo bên ngoài được chiếu sáng bởi những ngọn đèn đường, đi đôi giày bên cạnh giường và nhét cuốn truyện tranh vào tay.
Bên bàn.
Khi cầm cuốn truyện tranh lên, cậu để ý đến chiếc cặp màu xanh đậm ở đó, nhưng cậu không nghĩ nhiều về cái này, cậu chỉ nghĩ có lẽ mẹ đã đem chiếc cặp để đó không dùng này vào phòng mình.
Cậu không thích dọn dẹp.
Không có bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế thích sạch sẽ.
Bây giờ nó đang ở trong phòng của cậu.
Thôi kệ nó đi...
Sau khi mẹ đưa cô bé đó ra ngoài, mẹ vẫn chưa quay lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-kinh-di/2887295/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.