“Đưa tôi phí mang thai.” Thì ra là muốn tiền, sự khinh thường từ đáy mắt Hứa Minh Trạch càng thêm rõ ràng, “Bao nhiêu?” Gã không ngại nhét cho cô gái này ít tiền hòng tống khứ đi.
Cô gái hồi phục tinh thần, quan sát hết thảy biểu hiện của Hứa Minh Trạch, lăn lộn ngoài xã hội lâu như thế, có loại người nào cô chưa tiếp xúc, đối với cô trình độ Hứa Minh Trạch chẳng qua chỉ là gãi ngứa ngoài da.
“Không nhiều, mấy trăm nghìn được rồi.”
“Cô bớt giỡn?” Gã chỉ không muốn đứa nhỏ này thôi, chẳng lẽ hao tốn một số tiền lớn đến vậy? Mấy trăm nghìn? Bằng với khoản tiêu phí trong hai ba năm của một gia đình bình thường.
Cô ta nghĩ rằng gã vung tiền như rác sao?!
Thật ra, là người nắm chức vụ tổng giám đốc kiêm cổ đông của một công ty trên phạm vi toàn quốc, lương hàng năm của Hứa Minh Trạch ít nhất cũng phải một đến hai triệu. Vài trăm nghìn này đối với gã không đáng kể chút nào, gã lại còn kiếm lời thêm từ những khoản hoa hồng khác. Có điều, muốn gã tiêu tiền trên người một cô gái điếm – loại dùng việc mang thai để đào mỏ nhà mình – làm sao gã có thể nguyện ý. Dù vung tiền cũng phải xài cho ý nghĩa, thí dụ như mua quần áo này nọ……
Cô gái nhìn thấu ý nghĩ trong đầu gã, ngược lại cô không lo lắng, “Nếu không trợ cấp thì đừng trách tôi không giữ mồm giữ miệng.”
Hứa Minh Trạch nghe cô uy hiếp, sau đó nghĩ đến Bành Vũ, “Được, ngày mai tôi sai người đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kia-mot-luong-hy-vong/78934/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.