Bóng đêm mờ ảo, nụ cười lúc này của gã thật sự khiếp người.
Bành Vũ nhìn vào gương mặt với ngũ quan xuất sắc ấy, như anh đã nói, tình cảm là thứ không phân biệt được vơi hay đầy, quan trọng thời gian dài hay ngắn mà thôi, tình cảm có sâu sắc cũng không thể chống lại sự hao mòn mà thời gian gây ra. Anh có thể đảm bảo yêu gã mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, nhưng ai biết được sau ngần ấy năm, tình yêu còn nguyên vẹn như trước hay không?
“Buông ra.” Bành Vũ dời ánh mắt. Hứa Minh Trạch mắt điếc tai ngơ. Gã biết một khi buông tay, muốn tìm lại cơ hội sẽ rất khó.
“Bành Vũ!” Hiếm khi gã nghiêm cẩn gọi to tên anh như vậy, “Tại sao không chịu thử ở bên tôi?”
“Cậu cho rằng tôi là thực phẩm ăn thử trong siêu thị sao? Nếm đi nếm lại lúc nào tùy thích?”
“Tôi không phải……”
“Quan niệm tình yêu của chúng ta không giống nhau……” Bành Vũ ngắt ngang lời gã, “Cậu đã không thích tôi thì có thử 100 lần kết quả vẫn vậy, cần gì phải tự làm khó mình.”
“Sao anh biết tôi không thích anh?” Dựa theo thẩm mỹ quan của gã, nếu không thích đã đá bay anh từ lâu rồi, đâu có để bên cạnh như vậy!
“Nuôi dưỡng một con thú cưng trong suốt ba năm qua có lẽ nảy sinh tình cảm thật, nhưng cậu dám chắc tình cảm dành cho tôi là tình yêu sao, hay chỉ đơn thuần là ỷ lại?”
“Tôi……” Hứa Minh Trạch nghẹn lời.
“Xem đi, cậu ngập ngừng, là vì cậu không thể xác định!” Bành Vũ tấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kia-mot-luong-hy-vong/78928/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.