“Cậu không định cho tôi lời giải thích sao?”
Hứa Minh Trạch luống cuống đẩy cô gái đang bám trên người mình ra, mặc vội quần áo đuổi theo Bành Vũ đã đi đến phòng khách, rồi nghe được câu nói đầu tiên của Bành Vũ sau mấy phút im lặng. Gã cảm thấy chột dạ, nhưng thời điểm bị yêu cầu giải thích, gã lại cho rằng mình cây ngay không sợ chết đứng, do bị bức ép sau khi “làm màu” thôi.
Giải thích? Đùa á! Hứa Minh Trạch ông đây mắc gì phải giải thích? Biểu cảm trên gương mặt đã thể hiện suy nghĩ trong lòng gã, Bành Vũ nhìn, chỉ thấy trái tim mình như bị quả tạ đè lên nặng nề, từng chút một chìm xuống.
Hứa Minh Trạch buồn bực cào tóc, khó chịu trên mặt càng thêm rõ ràng. Gã rất ghét bầu không khí thế này, Bành Vũ càng vậy gã càng bất an, nếu không giải thích rõ ràng có lẽ Bành Vũ sẽ rời đi, rồi cũng đánh mất luôn tình yêu của anh. Nhưng gã không biết mình nên giải thích ra sao!
“Nói gì mới được chứ, gặp dịp thì chơi chẳng lẽ mỗi lần mỗi hỏi anh? Trước đây anh có bao giờ để ý tôi lên giường cùng ai đâu!”
Nhưng là trước đây! Sao có thể đánh đồng với hiện tại!
“Chúng ta là người yêu!”
“Người yêu thì sao?” Hứa Minh Trạch nhanh chóng tiếp lời, “Anh chỉ cần như trước giờ, giả vờ không nhìn thấy là được rồi? Làm gì phải so đo?”
Đúng là mỉa mai, nếu không phải chính tai mình nghe thấy, Bành Vũ không bao giờ nghĩ Hứa Minh Trạch lại nói những điều như thế.
—-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kia-mot-luong-hy-vong/78926/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.