Vốn dĩ Bành Vũ tưởng rằng trải qua một hồi phong ba nho nhỏ, cuộc sống của anh sẽ lại yên tĩnh, nhưng có vẻ ông trời thích trêu ngươi, cứ lấy việc đùa cợt anh làm niềm vui.
Sau vài ngày tĩnh lặng trôi qua, nữ giảng viên trong văn phòng báo rằng ngoài kia có cậu sinh viên ưa nhìn đến tìm anh, anh hơi kinh ngạc.
—- Lúc này còn ai tìm đây?
Bước ra ngoài cửa, Bành Vũ nhìn thấy một nam sinh viên khoảng mười tám mười chín tuổi đứng chờ ở đó.
Làn da trắng nõn, vóc người bình thường, không gầy quá cũng không tráng quá, tia sáng vàng nhạt buổi sớm chiếu rọi lên người y, khiến y trở nên rạng rỡ như vị thánh trong giáo đường. Cậu trai thấy Bành Vũ đi ra, bèn nhìn anh nở một nụ cười nhợt nhạt. Không hiểu sao Bành Vũ cảm giác sởn cả tóc gáy, anh cứ ngỡ chỉ là ảo giác, vì đại khái gần đây hay thức đêm soạn bài đến kiệt sức.
“Anh là Bành Vũ?” Giọng nói cậu trai hơi khàn, hình như…… nguyên nhân là vì rất ít khi mở miệng nói chuyện.
“Ừ, cậu là?” Anh nhíu mày, không cần phải ráng nhớ cũng biết mình vốn chẳng quen chàng trai trước mặt này. Anh không dám nói mình có được thiên phú đã gặp qua là sẽ không quên, nhưng người có phong cách trầm tĩnh lại lộ vẻ quỷ dị như vậy nếu anh đã gặp hẳn phải có chút ấn tượng gì rồi.
“Tôi tên Lam Bác.” Cậu trai nói xong dừng một lúc, nụ cười trên mặt càng sâu, “Ôn Gia là cậu ba của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kia-mot-luong-hy-vong/2230201/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.