Một nam sinh đang ngồi tựa lưng vào vách chòi lá, đôi mắt vô hồn như búp bê sáp nhìn ra mông lung. Phía trước cậu là một người không thể quen thuộc hơn.
Dara đứng khoanh tay, xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi:
- Tên nhóc này, rõ ràng là đã tận số rồi, thế mà vẫn còn thở tốt nhỉ.
Bất giác, anh nhíu mày, bàn tay đang xoa cằm lại đưa tới lật cổ áo nam sinh kia ra. Một chuỗi dây chuyền mảnh lấp ló xuất hiện, mà điểm nhấn, lại là hạt ngọc xanh biếc đính trên mặt dây chuyền.
- A, cái này, không phải của anh Sal sao? - Jun đứng bên cạnh ngạc nhiên lên tiếng. Gì chứ đồ của Sal thì làm sao mà cô không nhận ra được?
Dara gật đầu:
- Đúng là một trong những viên ngọc đính trên tóc Sal. Có lẽ cậu nhóc này đã gây được ấn tượng gì đó với thằng bé rồi. Nhờ viên ngọc này, mà một kiếp nạn được hóa giải. Dù chỉ có tác dụng một lần thôi, nhưng cũng là cứu được một mạng người.
Nam sinh này cũng chẳng xa lạ gì nữa, chính là Maru, lớp trưởng của Jun. Sau lần bị Sal lấy đi kí ức trong phòng thí nghiệm, cậu ngất đi bao lâu cũng không rõ. Chỉ biết khi tỉnh lại, thứ đầu tiên cậu thấy là viên ngọc bích nho nhỏ trong tay. Chẳng hiểu sao, thứ đồ vật đơn điệu không rõ nguồn gốc này lại khiến cho cậu có cảm giác rất lạ, nhất thời lại quyết định giữ bên mình. Chính cậu cũng không bao giờ biết được, quyết định đó lại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-uc-ve-mot-thien-than/3282879/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.