Chẳng bao lâu sau thì nhóm người của Dara đã hướng dẫn cho các học sinh đến nơi an toàn. Phòng ốc đã được phân chia sẵn hết, mọi người chỉ việc theo chỉ dẫn mà về phòng sắp xếp hành lí cho gọn gàng thôi. Ai ai cũng háo hức vô cùng, duy có mỗi Jun là rưng rưng nước mắt:
- Tại sao... tại sao lại phải phân biệt nam nữ. Em phản đối. Em không muốn xa anh Sal. Oa...
- Phản đối vô dụng. Về phòng em đi.
Dara hờ hững "ban" cho Jun một cái cốc đầu như thường lệ rồi chỉ tay về hướng phòng nghỉ của cô. Jun chỉ còn có thể ấm ức đưa cặp mắt trong suốt qua dặn dò Sal một tràng:
- Onii - chan, anh ấy nhất định phải chia rẽ anh em mình rồi. Em thấp cổ bé họng, không thể làm gì hơn. Không có em rồi, anh nhớ phải chăm sóc sức khỏe cho thật tốt nhé. Mặc dù em biết là anh không có bệnh được, nhưng mà... anh lạnh em cũng xót. Nhớ mang thật nhiều áo ấm vào nhé. Em có lén nhét vài cái vào balo của anh rồi đó, anh thích kiểu nào thì lấy mặc, hoặc là... anh khoác hết lên người luôn cũng được. Còn nữa, khi nào cần thì anh nhớ gọi phục vụ thay trà ấm mà uống, đừng uống trà lạnh không tốt. Nếu chăn nệm không đủ êm thì anh cứ gọi người trải thêm, hơi đất ở núi rừng độc lắm. À, còn những thể loại sách mà anh thích đọc đó, em có nhờ người chuyển hết vào phòng anh rồi. Và còn... Mà thôi, cứ về phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-uc-ve-mot-thien-than/3282853/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.