Sal chầm chậm xoay người. Trên gương mặt thanh tú vẫn phảng phất nét cười:
- Thật ra thì ta cũng không có chuyện gì, nhưng anh có lẽ là có đấy!
- Ta không hiểu em đang nói gì! - Daizu lãnh tĩnh trả lời, nhưng dưới đáy mắt thoáng hiện tia dò xét.
- Hiểu hay không cũng chỉ có anh là rõ nhất! - Sal cười nhẹ - Không quan tâm là anh đã biết được bao nhiêu sự thật, ta chỉ muốn nhắc nhở anh một chút: đã giấu cái gì thì nhớ giấu cho kĩ. Tất cả cũng chỉ vì sự an nguy của người anh yêu thương nhất mà thôi.
Daizu lập tức biến sắc.
"Người anh yêu thương nhất", ngoài Izu ra thì còn ai được chứ?
Cổ áo Sal đột ngột bị nhấc lên. Daizu hung ghì chặt chàng trai nắng ấm đến sát chân tường, ánh mắt lóe lên tia sát khí đầy thâm trầm nhìn thẳng vào đôi đồng tử bàng bạc lãnh tĩnh đến cực điểm kia:
- Nói! Các ngươi là ai? Tiếp cận chúng ta với mục đích gì?
Tia nắng ấm trong mắt Sal chợt tắt, thay vào đó là sự băng lãnh khủng bố đầy áp lực:
- Anh đang uy hiếp ta?
Daizu thoáng sượng tay.
Con người có thể trở mặt nhanh đến thế ư?
Nếu như không phải tay anh vẫn đang nắm chặt cổ áo sơ mi của người này, có lẽ anh đã nghi ngờ chàng trai với nụ cười thân thiện ban nãy đã bị tráo đổi. Nhưng anh cũng không phải là kẻ dễ bị hù dọa. Bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-uc-ve-mot-thien-than/3282840/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.