Chào anh, em là Tian Sal, bạn học của Izu - chan ạ!
Sal khẽ cúi đầu chào. Daizu cũng gật đầu cười đáp, không quên đưa tay xoa đầu đứa em gái:
- Chào em. Anh là anh trai của con bé bướng bỉnh này. Em vào nhà đi.
Izu quay sang, kín đáo lườm ông anh một cái. Nếu không có Sal ở đây, hẳn là cô đã véo hông anh một cái cho chừa cái tật dám nói xấu một người xinh đẹp, dịu dàng, nết na... Khụ khụ... như cô rồi.
Izu nhanh nhẹn mang những phần bánh nướng mới ra lò cực kỳ bắt mắt bày ra chiếc bàn kiếng chân gỗ sang trọng trong phòng khách, không quên mang ra cả ấm trà Sencha thơm phức.
Nhìn chiếc bàn ngập tràn bánh ngọt, Sal cười nhẹ:
- Xem ra tớ được ưu ái quá nhỉ?
- Tất nhiên rồi! - Izu hào hứng - Cậu cứ tự nhiên, ăn hết phần bánh mochi của cái tên đáng ghét kia cũng được!
Lời nói đùa của Izu vô tình khiến cho đầu chân mày của Daizu khẽ xô lại.
Cái đĩa bánh mochi kia, là làm riêng cho một người nào đó sao? Mà người đó, thật không khó để đoán được nhỉ?
- Bữa giờ Jun nhớ cậu lắm đó. Cậu trở lại, chắc là con bé mừng lắm há?
Sal miết ngón tay thuôn dài quanh miệng tách trà, hàng mi dài chớp nhẹ:
- Tớ vừa về là qua đây luôn...
- Hơ? Nghĩa là nhà cậu, bao gồm cả Jun vẫn chưa biết cậu về sao?
- Ừm... Trước sau gì cũng biết mà.
- Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-uc-ve-mot-thien-than/3282833/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.