Nằm ngoan ngoãn như con mèo mướp trên chiếc giường trải drap màu hồng nhạt của mình, Izu nhắm nghiền mắt cố ngủ. Nhưng có vẻ như cô đã ngủ đủ giấc nên khó có thể chợp mắt thêm được xíu nào nữa. Bất giác đôi mí mắt của cô bật mở.
"Cái quái gì thế này? Sao tự nhiên mình lại răm rắp nghe theo hắn như vậy chứ?"
Cô cũng chẳng hiểu mình vừa bị cái khỉ gì nữa. Chỉ biết rằng lúc đó, lời của Mochi đối với cô là tuyệt đối.
Izu bước xuống giường, chải tóc gọn gàng rồi vô tắm rửa, vệ sinh cá nhân luôn.
Khi cô mở cửa ra ngoài, Mochi vẫn ngồi đó. Anh không sử dụng laptop hay điện thoại, cũng không nằm ườn ra bàn như Izu đã nghĩ. Anh chỉ đang ngồi lặng lẽ thơ thẩn, trên tay là một chiếc trâm cài tóc kiểu dáng cổ xưa có đính một bông hồng trên đó. Cô không biết nó làm bằng gì, nhưng trông có vẻ như nó đã rất cũ rồi. Cô cũng chẳng biết nó là của ai, nhưng xem chừng nó đang tỏa ra một thứ mị lực nào đó lớn lắm. Nó khiến cho ánh mắt của chàng trai kiêu hãnh kia không thể rời ra được mấy cái đường nét tinh tế mà quyến rũ ấy. Một ánh mắt hoài niệm...
Phảng phất một chút buồn...
Hình như nỗi buồn ấy da diết lắm, khó quên lắm.
Chưa bao giờ Izu thấy cậu bạn tóc bạch kim ấy như vậy.
"Hắn ta mà cũng biết buồn sao?"
Tới khi Izu bước gần sát bên cạnh thì Mochi mới giật mình trở về với thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-uc-ve-mot-thien-than/3282768/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.