1.
Đêm Trung thu, ngoài sân Ký túc xá treo những chiếc lồng đèn khổng lồ. Sinh viên tụ tập ca hát nhảy múa và chơi trò chơi. Kỳ Thư nôn nao đợi Nam Phong ngoài cổng trường như lời hẹn được một lúc thì mưa lâm râm. Cô nấp dưới tán cây hoàng điệp già, lòng lo lắng, sốt ruột rồi chuyển sang giận dỗi. Trọng tình cờ ngang qua liền rủ cô đến quán café bên trường tiện đợi Nam Phong. Kỳ Thư lưỡng lự nghĩ ngợi rồi gượng cười gật đầu. Trọng kể cho cô nghe về một Nam Phong sắc lạnh gai góc trước đây và một Nam Phong si tình đa mang kể từ ngày gặp cô. Từ khi biết cô, anh đã sống như chưa từng được sống và như thể không còn được sống nữa, trân trọng từng giây phút một dành trọn cho cô, ngay cả việc học anh cũng lơi là đến mức không còn đủ điểm khá. Kỳ Thư rơm rớm nước mắt theo lời kể của Trọng về mái tranh nghèo bên núi đồi hẻo lánh. Cha mẹ anh lam lũ với miếng cơm manh áo và nhọc nhằn tương lai của con cái. Ba đứa em gái nhỏ mong ngóng người anh cùng người bà già yếu ngấp ngoi hy vọng. Cô biết vì sao anh già dặn hơn bạn bè cùng lứa? Vì sao anh làm lụng ngày đêm nhưng lúc nào cũng vui tươi? Cô cũng hiểu vì sao anh hay suy tư trầm mặc kể từ khi gặp cô? Dù cô đã biết từ trước nhưng sao lòng cô vẫn thắt lại? Cô se thắt lòng vì thương những người thân yêu của anh như chính cô thương những người thân của mình? Hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-uc-cua-mua/2529852/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.