Biển đêm hung hiểm vỗ đập ầm ầm văng bọt sóng vào người cô lạnh căm căm. Cô xo ro khóc dưới mưa đêm mịt mùng. Bỗng một luồng hơi nóng choàng qua bờ vai cô. Cô giật bắn, hoảng loạn vùng chạy.
- Là anh.
Nam Phong siết tay cô vội vã trấn an. Kỳ Thư ngẩng đầu lên, nét mặt sợ hãi cùng cực lem luốc cát và nước mắt, toàn thân run rẩy buốt lạnh khiến Nam Phong xót xa như thể ai đó đang quất roi vào tim mình. Anh lập tức ôm chầm lấy cô:
- Đừng sợ! Là anh đây mà.
Kỳ Thư òa khóc tức tưởi, xô đẩy anh ra rồi vùng chạy. Anh chạy theo nắm tay cô lại, cô giật mạnh gàn bướng. Anh liền bước tới chắn trước mặt cô.
- Anh tránh ra. - Kỳ Thư nạt nộ hét trong làn nước mắt.
- Em không được đi về phía trước đó nữa, vừa tối vừa vắng thế này rất nguy hiểm.
- Nguy hiểm hay không là chuyện của em, không liên quan gì tới anh.
- Sao em lại giận dỗi như trẻ con vậy? Anh đã nói em ngồi đợi anh, sao em lại bỏ đi một mình? Công việc đó là trách nhiệm của anh, có phải em nên thông cảm cho anh không? Anh đang hối hả làm cho xong thì nghe các bạn nói gặp em lang thang một mình. Anh hốt hoảng không kịp nói lời nào vội chạy đi tìm em, bỏ ngang công việc dang dở cho mọi người. Dù có giận anh, em cũng không thể không phân biệt nguy hiểm như thế. Lỡ em có gì thì làm sao anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-uc-cua-mua/2529842/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.