“Ngươi bực mình vì quên mất?”
“Ân, ta cảm thấy như vậy a.”
Vưu Lai Nỗ Thư cầm cuốn sách, đứng đắn nhìn hắn. Hắn mặt nhăn mày nhíu, nghĩ lại lại cảm giác thấy từ “bực mình” kia không phù hợp với hình tượng của mình cho lắm.
“Ngươi có lầm không a! Bộ ta là ma quỷ hay sao chớ?” Hắn chuyển mình nằm trên salon—thật thoải mái, “Ngươi không phải đã xác định ta trời sinh trí nhớ đã không được tốt sao? Thế cho nên ta cũng sẽ quên mất một cái gì đó chứ.”
“Tuy là nói như vậy, nhưng không phải loại tâm lý này ngươi không phải đã quen thuộc lắm rồi sao? Cái dễ quên của ngươi là thuộc về, không, phải nói là giống như thường xuyên không tập trung, mơ màng không biết đang suy nghĩ về cái gì, cũng không phải là ngẫu nhiên đi?”
“Thì sao nào? Ta gần đây đâu phải đều như vậy phải không?”
“Ông trời! Ngươi hiện đang nghĩ gì vậy?” Vưu Lai Nỗ Tư đi tới, sắc mặt ngưng trọng trừng mắt nhìn hắn, “ Ngươi không phải rất quen thuộc với chứng tâm lý này sao? Ngươi không có khả năng không biết những biểu hiện này tựa như chứng u buồn…..”
Đối thoại đột nhiên dừng lại.
Hai người nhìn nhau, thoáng cái chạm đến vấn đề nhạy cảm như vậy làm cho không khí nói chuyện giữa hai người có chút xấu hổ. Hắn duỗi người, nhưng vẫn có chút gượng gạo ẩn chứa bên trong.
Hẳn là hắn cũng có chút cảm giác đi?
“Chứng u buồn…..” Ta sao? Hắn gối đầu lên tay mình.
“……Chỉ là phán đoán của ta thôi.” Vưu Lai Nỗ Tư thở dài, “Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-uc-chi-toa/198725/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.