Sau khi trấn an Lục Tam Kim vài câu, Sở Hưu ra vẻ cực kỳ rộng lượng, khiến cho Lục Tam Kim hết sức cảm động.
Quả nhiên truyền nhân của Cổ Tôn luôn rất rộng lượng, Sở huynh rộng lòng như vậy còn Hoàng Thiên Các bọn họ lại tính kế khắp nơi, chuyện này khiến Lục Tam Kim cảm thấy càng hổ thẹn.
Sau khi đuổi đám người Hoàng Thiên Các đi, Sở Hưu cũng không lo bên Hàn Giang Thành sẽ làm ra chuyện gì.
Tuy hiện tại Hoàng Thiên Các đã suy yếu nhưng còn chưa yếu tới mức không còn cách nào phản kháng, từ phi bọn họ hèn nhát tới mức giao Sở Hưu ra đền tội, bằng không bọn họ sẽ nghĩ cách khác.
Còn về Sở Hưu hiện tại, tất cả tâm tư của y đều đặt vào con đường dẫn tới hạ giới.
Sau khi dặn đám người Từ Phùng Sơn tất cả cứ làm như trước, y lại đi vào Nam Man, tới phạm vi thế lực của bộ lạc Lỗ Nặc lúc trước.
Lần này Sở Hưu không cho bất cứ ai đi theo, chỉ bảo đám người Hắc Kiệt phong tỏa tất cả khu vực này, không cho phép người ngoài ra vào.
Đứng trong rừng rậm, Sở Hưu vuốt cằm, không ngừng suy nghĩ, thậm chí đặt mình vào chiến sĩ man tộc năm xưa.
Chiến sĩ man tộc năm xưa phát hiện con đường đi xuống hạ giới, vậy rốt cuộc đối phương phát hiện như thế nào?
Năm trăm năm trước, do huyết thống của bản thân nên hắn bị trục xuất khỏi bộ lạc, trở thành chiến sĩ man tộc lang thang, đi lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3744918/chuong-1535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.