Sở Hưu từng tìm được không ít võ kỹ trong đống đồ mà Độc Cô Duy Ngã vứt lại, đáng tiếc không phải sát chiêu như Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm mà chỉ là một số võ kỹ hắn từng sử dụng trước khi hùng bá giang hồ.
Sở Hưu không tập trung học những võ kỹ này, nhưng cũng lý giải nhập môn, không biết chừng lúc nào đó lại cần dùng tới. Thiên Ma Chưởng hiện giờ cũng là như vậy.
Nhưng chuyện mà Sở Hưu khiến người khác khiếp sợ không phải Thiên Ma Chưởng của y mà là ngọn lửa diệt thế.
Tại hạ giới, không ai nhận ra ngọn lửa diệt thế, sau khi Sở Hưu sử dụng nó đã là một trong những tiêu chí của Sở Hưu.
Nhưng trong Đại La Thiên, ngọn lửa diệt thế lại là công pháp bí truyền của Đại Hắc Thiên Thần Cung trong Phạm Giáo ở Tây Vực, quỷ dị khó lường.
Xưa nay Phạm Giáo không thu nhận đệ tử ngoại môn, hình như Sở Hưu này đâu phải hòa thượng, sao y lại dùng ngọn lửa diệt thế?
Lệnh Hồ Tiên Sơn lạnh nhạt nói: “Tư liệu vừa rồi đã nói, chi phái truyền thừa của Sở Hưu này có thể truy ngược tới trước đại kiếp nạn thời thượng cổ, không khéo lúc đó công pháp của Phạm Giáo bị lộ ra ngoài, trong thời kỳ đó đây là chuyện rất bình thường.”
Tần Bách Nguyên cũng gật nhẹ đầu, chuyện này không có gì lạ.
Trước đại kiếp nạn thượng cổ, toàn bộ thiên hạ giao chiến hỗn loạn, thậm chí để tranh đoạt danh ngạc đi vào Đại La Thiên, các phái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3739587/chuong-1495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.