🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 Sở Hưu ho khan một tiếng: “Thôi nói tiếp chuyện đại kiếp nạn thời thượng cổ đi.” 

 Sau khi cưỡng ép chuyển để tài lại, Lục Tam Kim mới nói: “Thật ra cũng không có gì để nói, dù sao theo như ghi chép của Hoàng Thiên Các chúng ta, con người có tuổi thọ, vạn vật không gì là vĩnh hằng, thiên địa này đương nhiên cũng vậy. 

 Đại kiếp nạn thời thượng cổ chính là tuổi thọ của thiên địa sắp hết, cho nên xảy ra các loại thiên tai, thậm chí là nhân họa. 

 Cách giải thích của Tam Thanh Điện rất thú vị, theo lời họ thì thực ra thiên địa không chết, chỉ là một luân hồi mà thôi, thay đổi hình dạng. 

 Nhưng những người chúng ta như ký sinh trùng, sống dựa vào thiên địa này, đã quen với thiên địa này, giờ hoàn cảnh thay đổi đương nhiên cũng không chịu nổi. 

 Cho nên đại kiếp nạn này không phải đại kiếp nạn của thiên địa mà là đại kiếp nạn đối với nhân tộc chúng ta. 

 May mà trước khi đại kiếp nạn thời thượng cổ diễn ra, đã có một số điềm báo và dị tượng, mà nguyên khí trong động thiên phúc địa bắt đầu tiết ra ngoài chính là một trong số đó. 

 Một vạn năm gần đây Đại La Thiên chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nhưng mấy trăm năm gần đây đã có loại điềm báo này.” 

 Ngân Linh Tử nói: “Thật ra đây cũng là hiện tượng bình thường, không gian trong động thiên phúc địa vốn không được ổn định, rất dễ xuất hiện chấn động. 

 Người ngoài đi vào tu hành hay bố trí trận pháp cũng rất dễ làm cho động thiên phúc địa hư hại.” 

 Lục Tam Kim uống một ngụm rượu cuối cùng rồi nói: “Hy vọng là thế, nhưng có người bi quan cứ lo lắng chuyện đại kiếp nạn thượng cổ lại tái diễn. 

 Nhưng có đến cũng không quan trọng, đời ta không có hy vọng được chứng kiến rồi, sau khi ta chết thì sao phải quan tâm đại kiếp nạn hay không đại kiếp nạn.” 

 Sau khi ăn xong, Sở Hưu hỏi dò Lục Tam Kim: “Lục huynh, ngươi đã là người hành tẩu Đông Vực, chắc ngươi cũng biết không ít chuyện liên quan tới Đông Vực. 

 Chắc ngươi cũng biết nguyên nhân chi phái của ta không tiện để lộ họ tên từ chỗ Giải Anh Tông rồi. Không tìm được kẻ thù của sư tổ, không đánh bại được truyền nhân của hắn, thì chi phái của ta không có mặt mũi nào để lộ danh tính. 

 Cho nên, ngươi có biết năm trăm năm trước Đông Vực từng xuất hiện một vị 

 cường giả ma công thông thiên tên là Độc Cô Duy Ngã không?” 

 Lục Tam Kim bĩu môi nói: “Ta cũng phải nói là đám truyền nhân của Cổ Tôn các ngươi đúng là quái đản, chẳng phải thua một lần thôi à, sao lại cố chấp đến vậy, ai trên đời chẳng có lúc bại.” 

 Tuy nói vậy nhưng Lục Tam Kim vẫn suy nghĩ cẩn thận nửa ngày rồi lắc đầu nói: “Không có ấn tượng, quan trọng là từ lâu quá rồi. Năm trăm năm là mấy đời người rồi, nếu ngươi hỏi ta chuyện hiện tại còn tạm. 

 Có điều tuy ta không biết nhưng chắc là có người biết. 

 Các chủ đời trước của Hoàng Thiên Các ta là chí cường giả cảnh giới Võ Tiên, hắn là người thế hệ đấy, tuy không dám nói là cao tầng trong Hoàng Thiên Các nhưng địa vị cũng không thấp. Nếu thật sự có người như vậy, chắc hắn sẽ biết.” 

 Nói đến đây, con mắt Lục Tam Kim đột nhiên đảo một vòng nói: “Sở huynh, chẳng bằng hai ta trao đổi nhé? 

 Ngươi muốn tìm tin tức về người này, ta có thể giúp ngươi, dẫn ngươi tới gặp lão các chủ Hoàng Thiên Các. 

 Trăm năm trước lão các chủ đã nhường lại chức vụ các chủ Hoàng Thiên Các, sau đó bỏ mặc thị phi ở Đại La Thiên, người khác muốn gặp hắn cũng không dễ dàng gì.” 

 Sở Hưu gõ bàn một cái hỏi: “Trao đổi cái gì?” 

 Lục Tam Kim cười hì hì nói: “Rất đơn giản, thời gian tới Hoàng Thiên Các chúng ta và Lăng Tiêu Tông sẽ có một trận trao đổi võ đạo, hai bên sẽ phái một số đệ tử ra sân. 

 Ta muốn mời Sở huynh tới làm khách khanh của Hoàng Thiên Các chúng ta, tham gia luận võ. 

 Với thực lực của Sở huynh, làm khách khanh cho Cửu Phượng Kiếm Tông đúng là quá uất ức. 

 Cửu Phượng Kiếm Tông kia là cái thá gì? Cho dù Sở huynh không bằng Mạnh Tinh Hà thì Cửu Phượng Kiếm Tông có bằng được Hàn Giang Thành không? Đâu phải ai cũng là Diệp Duy Không.” 

 Lời mời của Lục Tam Kim khiến Sở Hưu hơi ngạc nhiên. 

 Trước đó tuy hai bên chưa tới mức đối địch nhưng quan hệ cũng đâu có tốt tới nước này? 

 Cho nên Sở Hưu nghi ngờ hỏi lại: “Nếu hai tông môn tỷ võ, vì sao Lục huynh không tham gia? 

 Người hành tẩu Đông Vực, chức vị này có thể coi là người thừa kế các chủ, ta không thể nghĩ ra trong Hoàng Thiên Các có ai thích hợp tham gia tỷ võ hơn Lục huynh.” 

 Lục Tam Kim lúng túng nói: “Ta cũng muốn tham gia, nhưng năm nay ta bị cấm tham gia tỷ võ giữa hai phái. 

 Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các đều là đại phái ở Đông Vực, cho nên hai bên tiến hành tỷ võ đã không phải một hai lần. 

 Nhưng lần trước tỷ võ, bên phía Lăng Tiêu Tông có kẻ miệng quá thối, ta nhất thời không nhịn được ra chiêu hơi mạnh, khiến hắn bị phế bỏ tu vi, cho nên bị cấm tham gia tỷ võ lần tiếp theo. 

 Nói một lời tự biên tự diễn thì lần tỷ võ này nếu không có ta, chắc chắn phải thua. Cho nên các chủ cũng bảo ta nghĩ cách, còn nói gì mà ta có nhiều bằng hữu, kéo một người tới làm khách khanh là có thể tham gia tỷ võ.” 

 Nói đến đây, Lục Tam Kim cười khổ: “Tuy bằng hữu của ta cũng không tệ, nhưng tất cả mọi người không có ai là kẻ ngốc, tuy đây chỉ là một trận tỷ võ bình thường, nhưng chuyện này liên quan tới thể diện của hai phái Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các, nếu có người đại diện cho Hoàng Thiên Các đánh bại Lăng Tiêu Tông, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới quan hệ giữa tông môn của bọn họ và Lăng Tiêu Tông. 

 Cũng như lúc này Ngân Linh Tử đạo huynh đang ở đây nhưng ta không mời hắn, chính là vì nguyên nhân như vậy. 

 Ta không thể vì một chuyện nhỏ như vậy mà khiến cho Linh Bảo Quan của Ngân Linh Tử đạo huynh kết thù kết oán với Lăng Tiêu Tông. 

 Nhưng Sở huynh lại khác, ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn, một thân một mình, không phải sợ Lăng Tiêu Tông nhắm vào. 

 Hơn nữa Lăng Tiêu Tông sẽ không vì chút chuyện nhỏ như vậy mà chạy vào rừng sâu làm phiền sư tổ chi phái các ngươi. 

 Lục Tam Kim nói sẽ cho Sở Hưu đãi ngộ của khách khanh cấp cao nhất, chẳng khác nào đối xử với Sở Hưu như cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. 

 Khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nói: “Đồng ý.” 

 Cứ cứ khiêm nhượng mãi cũng không có lợi. 

 Sau khi thăm dò tình hình đại khái ở Đại La Thiên, Sở Hưu ngông nghênh như vậy đã thu được thành quả, cũng như lúc này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.