🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

 Gương mặt Ngân Linh Tử cũng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Ồ, sư tổ của Sở huynh là vị nào, không chừng ta đã nghe nói, truyền nhân của cố nhân gặp mặt đúng là có duyên với nhau.” 

 Sở Hưu lắc đầu: “Xin lỗi, vì một nguyên nhân, ta tạm thời không thể nói tên của sư tổ chi phái mình, đợi tới lúc đánh bại truyền nhân của đại địch, rửa sạch nỗi nhục mới có thể công bố họ tên. 

 Nhưng gia sư đã từng nói, sư tổ chi phái chúng ta từ trước đại kiếp nạn thời thượng cổ, khi còn trẻ từng sống nhờ trong Linh Bảo Quan, may mắn được quan chủ Linh Bảo Quan thời đó là Xích Hà Chân Nhân chỉ điểm. 

 Khi đó Xích Hà Chân Nhân là cường giả gần với cảnh giới Võ Tiên nhất, nhưng trước khi đại kiếp nạn thượng cổ giáng lâm, ngài ấy cứu trợ bách tính mà bỏ mạng, thật đáng tiếc lắm thay. 

 Còn có Lăng Thanh Tử tiền bối cũng thuộc Linh Bảo Quan, lúc đó ngài ấy là đại sư huynh của Linh Bảo Quan, cả thực lực lẫn cách làm người đều khiến người ta khâm phục, khiến cho sư tổ của chi phái chúng ta kính nể không thôi. 

 Sư tổ còn từng nói, ngày trước Linh Bảo Quan anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, sư tổ không ghi lại họ tên của những người đó, chỉ gọi họ theo bối phận. 

 Khi đó nhị sư huynh của Linh Bảo Quan tuy trông không đứng đắn nhưng thiên tư xuất chúng, tam sư huynh không thích võ đạo nhưng lại có thiên phú cực kỳ xuất sắc về mặt trận đạo. 

 Tứ sư huynh tuy là đạo sĩ nhưng lại thích ăn thịt, ngũ sư huynh thích uống rượu, thậm chí ngay cả đồ ăn Thôi Vân sư thúc nấu trong nhà bếp cũng rất ngon. 

 Những người này đều là hảo hữu của sư tổ của, nhưng tất cả đều vẫn lạc trong đại kiếp nạn thượng cổ, còn là hy sinh để cứu người, chỉ còn lại Lăng Thanh Tử tiền bối và tiểu sư đệ tuổi tác nhỏ nhất còn sống. 

 Sư tổ từng nói, tuy Linh Bảo Quan không phải đại phái đương thời, nhưng lòng bao dung thiên hạ này còn lớn hơn đại phái, đáng ca ngợi, đáng tiếc thay.” 

 Sở Hưu từng thấy không ít sự tích về Linh Bảo Quan trong Tiểu Phàm Thiên và Huyễn Hư Lục Cảnh, đủ để hắn kể lại chi tiết tình hình của Linh Bảo Quan ngày trước. 

 Lục Tam Kim ở bên cạnh nghe mà trợn mắt há hốc mồm. 

 Những chuyện mà Sở Hưu vừa nói có một phần là thật, là điều mà toàn bộ Đại La Thiên đều biết, nhưng đại đa số thì ngay cả hắn cũng không biết. 

 Trong số các tông môn của Đại La Thiên, Linh Bảo Quan rất nổi tiếng, nhân số ít nhất, một vạn năm qua mà tính cả sư phụ trong nhà bếp cũng không hơn hai chữ số. 

 Nhưng đệ tử của Linh Bảo Quan lại không kém hơn những đại phái đỉnh phong, hầu hết là người nổi bật trong cùng cấp độ, hào quang của Linh Bảo Quan vừa xuất hiện, ai dám tranh phong? 

 Trong trí nhớ của Lục Tam Kim, người nổi tiếng nhất của Linh Bảo Quan là hai thế hệ chưởng môn đầu tiên, ‘Thanh Vân Đạo Tôn’ Lăng Thanh Tử và sư đệ của hắn, ‘Tử Dương Đạo Tôn’ Từ Phong Hoa. 

 Trong đó Tử Dương Đạo Tôn vì sư phụ mất sớm chưa kịp đặt đạo hiệu nên cả đời hắn không có đạo hiệu, chỉ dùng họ tên tục gia. 

 Nhất môn lưỡng Đạo Tôn, song Võ Tiên. 

 Sau khi tới Đại La Thiên, Linh Bảo Quan chỉ có hai người mà lại quật khởi, khi huy hoàng nhất thì uy thế của hai người không kém hơn những đại phái đỉnh phong, danh tiếng của bọn họ cũng tương đối lớn. 

 Tuy sau này vì một số nguyên nhân, Linh Bảo Quan không phải thế hệ nào cũng có một vị Võ Tiên, nhưng không khiến thanh danh của bọn họ bị hao tổn. 

 Hơn nữa Lục Tam Kim còn nghe nói trong đại kiếp nạn thời thượng cổ, sư phụ của hai vị này cũng có tư cách bước lên cảnh giới Võ Tiên, chỉ tiếc là không chống cự được tới Đại La Thiên đã vẫn lạc. Vị này chắc là Xích Hà Chân Nhân trong miệng Sở Hưu. 

 Vị Xích Hà Chân Nhân này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ngoài thời gian đầu còn có người nhắc tới, Lục Tam Kim dám cam đoan cả vạn năm sau cả Đại La Thiên không mấy võ giả nghe tới cái tên này, chỉ có các đệ tử đại phái như Hoàng Thiên Các mới biết được. 

 Lục Tam Kim nghi hoặc nhìn Sở Hưu, tên khả nghi này nói cứ như thật, chẳng lẽ hắn đúng là truyền nhân của Cổ Tôn? 

 Còn lúc này Ngân Linh Tử nghe xong lại kích động hẳn lên: “Sư tổ của Sở huynh còn biết cả mấy chuyện này, chắc chắn ngài ấy là người có quan hệ thân thiết với sư tổ Linh Bảo Quan của chúng ta, nếu để sư phụ và mọi người biết Linh Bảo Quan ta còn truyền nhân của cố nhân xuất thế, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui mừng.” 

 Lục Tam Kim nhìn Ngân Linh Tử nói: “Những gì hắn nói đều là thật à?” 

 Ngân Linh Tử gật đầu nói: “Đương nhiên là thật, không sai chút nào. 

 Trước đây hai vị sư tổ Thanh Vân và Tử Dương từng nói bọn họ tới được Đại La Thiên, nhận được cơ hội sống sót, hoàn toàn là nhờ Xích Hà sư tổ và các sư tổ khác dùng tính mạng đổi lại. 

 Cho nên trong Linh Bảo Quan vĩnh viễn lưu lại hương hỏa bài vị của bọn họ, môn hạ đệ tử vĩnh viễn không được quên. 

 Hơn nữa Tử Dương sư tổ còn có thói quen viết nhật ký, ta đã đọc được không ít ghi chép về thời trước đại kiếp nạn thượng cổ, đều do Tử Dương sư tổ nhớ lại. 

 Tính cách và sở thích của các vị sư tổ đúng như những gì Sở huynh vừa nói. 

 Những chuyện này có lẽ ngay đệ tử trong Linh Bảo Quan cũng không phải ai cũng biết, Sở huynh có thể thuật lại cặn kẽ như vậy chứng tỏ sư tổ của chi phái Sở huynh có quan hệ cực kỳ mật thiết với Linh Bảo Quan ta.” 

 Sở Hưu gật đầu nói: “Có thể nói là rất thân thiết, sư tổ chi phái ta tam tu Đạo Phật Ma, năm xưa tuy không gia nhập môn phái của Xích Hà chân nhân nhưng lại sư tổ chi phái ta cũng được chỉ điểm không ít chân lý của Đạo môn, ân tình này, chi phái ta sẽ mãi mãi không quên.” 

 Thấy Ngân Linh Tử nói chuyện thoải mái với Sở Hưu, những gì hai bên nói ra đều được kiểm chứng, Lục Tam Kim lại thấy lúng túng. 

 Hắn nghi ngờ Sở Hưu nhưng không nghi ngờ Ngân Linh Tử. 

 Cho nên cái tên trông đáng nghi ngờ này lại là thật? 

 Lục Tam Kim xoa xoa bàn tay nói: “Không ngờ Sở huynh thật sự là truyền nhân của Cổ Tôn, xin thứ cho tại hạ vụng về, thiếu chút nữa hiểu lầm Sở huynh.” 

 Tuy hắn xấu hổ nhưng da mặt vẫn rất dày. 

 Mặc dù hắn không sợ Sở Hưu nhưng vô duyên vô cớ đắc tội với một vị truyền nhân của Cổ Tôn lai lịch không nhỏ cũng không phải chuyện tốt lành gì. 

 Lục Tam Kim có vẻ rất quen thuộc vung tay lên nói: “Vừa hay hôm nay Ngân Linh Tử đạo huynh cũng có mặt, ta mời hai vị ăn cơm, coi như bồi tội.” 

 Lục Tam Kim hạ thấp thái độ như vậy khiến Sở Hưu cũng không tiện cự tuyệt, trên người kẻ này có một loại khí chất, cứ như đi với ai cũng có thể nhanh chóng làm quen. 

 Hơn nữa Sở Hưu cũng muốn nhân cơ hội này hỏi thăm Lục Tam Kim một số chuyện liên quan tới Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước. 

 Theo như ghi chép của Văn Phong Các, năm trăm năm trước Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đã gây động tĩnh rất lớn, các đại phái ở Đông Vực như Hoàng Thiên Các đều biết. Hơn nữa Hoàng Thiên Các còn đích thân hạ lệnh phong tỏa khu vực Đế La Sơn Mạch, người khác thì không biết ẩn tình trong đó chứ Hoàng Thiên Các chắc chắn sẽ biết.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.